Thiên Đạo tróc tất cả cảm xúc tiêu cực của nàng ra.
Thế cho nên khi nàng bị nhốt vào trong căn phòng kia.
Tù ngục 11 năm.
Nàng không khổ sở, cũng không thương tâm.
Nàng vốn dĩ không còn bất kỳ cảm xúc gì.
Cho tới khi vị tỷ tỷ vẫn luôn đưa đồ ăn cho nàng bị người ta giết chết.
Thời khắc đó, Tô Yên mới bắt đầu có cảm xúc.
Nhưng nàng chỉ cảm thấy bực bội, không thể khống chế nổi bản thân.
Sau này, nàng gặp được Đại Ngư.
Rồi mãi sau này, có thêm Tiểu Hoa, Tiểu Hồng, Tô Cổ ở bên cạnh.
Rất nhiều cảm xúc khác nhau bắt đầu nảy sinh.
Khi Phi Sắc nghe thấy lời này của Tô Yên, hắn nhẹ nhíu mày.
Tô Yên nhìn hắn, nhàn nhạt nói tiếp
"Đối với ta mà nói, bên tai là chốn yên tĩnh không người, hay là cảnh chém giết tàn sát thì cũng không có gì khác nhau."
Mọi người đều lầm tưởng, đều cho rằng Tô Yên thương hại chúng sinh, chán ghét hắc ám.
Lầm tưởng cho rằng nàng giống với Phi Sắc, thích yên tĩnh, ít nói, thích hoa cỏ.
Tô Yên nói xong, không biết Quân Vực đã chạy tới trước mặt nàng từ bao giờ.
Tô Yên kéo hắn.
Nhìn hắn.
Khó có khi Quân Vực lại không giả vờ uỷ khuất để thu hút sự chú ý của nàng như vậy.
Ngược lại nàng lại có chút không thích ứng.
Nàng tay hắn, rất nghiêm túc nói
"Ta đối với chàng trước này đều không phải là chịu đựng, mà là cam tâm tình nguyện. Ta thích ở bên cạnh chàng."
Mí mắt Quân Vực động động.
Duỗi tay ôm Tô Yên vào trong ngực.
Ánh mắt hắn liếc qua Phi Sắc đang đứng dưới bóng cây hợp hoan.
Sau đó, cả một mảnh sân tràn ngập hoa hồng nhanh chóng héo tàn, biến thành màu đen.
Phi Sắc càng thêm nhíu mày.
Chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở cường đại ập đến.
'Rầm!!'
Cây hợp hoan của hắn bị chặt đứt.
Quân Vực cúi đầu, hôn Tô Yên.
Phi Sắc ho một tiếng, hắn cảm giác như toàn bộ thần lực trong cơ thể của mình đã bị đánh trọng thương, cuồn cuộn đảo lộn.
Chờ đến khi hắn dần dần khôi phục lại thì Quân Vực đã dẫn Tô Yên đi mất rồi.
Hắn vẫn có thể nghe rõ tiếng hai người nói chuyện
"Tại sao trước giờ Tiểu Quai chưa từng nói những lời đó với ta?"
"Chàng không hỏi."
"Tiểu Quai thích ta sao?"
Tô Yên trầm mặc.
Nửa ngày sau.
Nàng mới nói một câu
"Thích."
"Thích bao nhiêu?"
"Nguyện ý đổi mạng của ta lấy mạng của chàng."
Nàng vừa dứt lời.
Quân Vực lập tức dừng lại.
Ấn Tô Yên dựa vào gốc cây bên cạnh rồi hôn hôn...
Quân Vực đăng cơ.
Tô Cổ, Tiểu Hồng mang theo Tiểu Hoa đi tìm một nơi an tĩnh cho nó phá kén.
Tiểu Hoa dùng chút năng lực cuối cùng còn sót lại, đưa Tiểu Hồng và Tô Cổ đi đến tiểu thế giới.
Đó là thế giới hiện đại.
Vốn dĩ chỉ cần vài ngày là Tiểu Hoa có thể phá kén ra ngoài.
Nhưng một năm trôi qua, Tiểu Hoa vẫn chưa phá kén thành công.
Còn Tiểu Hồng, không biết có phải vì trước đó ăn loại trái cây kia, giờ mới tiêu hóa xong hay không, mà nó tiến hóa lần nữa, trở thành một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Sau đó...
Tô Cổ và Tiểu Hồng bắt đầu cùng nhau đi học...
Cửa Học Viện Thánh Long.
Tô Cổ mặc đồng phục, biểu tình cao lãnh mà xa cách.
Vai đeo cặp xách, bước từng bước đi vào bên trong.
Nhưng giờ hắn không còn độc lai độc vãng nữa, sau lưng hắn còn có một thiếu niên.
Thiếu niên kia có mái tóc màu đỏ, hơi xoăn.
Khi đám nữ sinh trồng cây si với Tô Cổ, nhìn thấy Tiểu Hồng thì lại nhỏ giọng nghị luận.
"A a a a a, đẹp trai quá!"
"Đúng đúng đúng, cậu nhìn cậu ta mà xem, giống như thiếu niên tỏa sáng bước ra từ trong truyện tranh."
"Ông trời ơi, hiện giờ đám con trai lớn lên đẹp trai một chút đều thích tụ tập với nhau sao?"