Chương 1396: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 43

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:55

Hắn cũng không biết vì sao mình lại để ý cô như vậy. Càng không thể nhịn được khi thấy cô có hành vi thân mật cùng nam nhân khác. Hắn biết những lời mình nói sẽ làm cô tổn thương. Cũng biết cô giận hắn. Cô còn không buồn để ý đến hắn. Hắn cố ý không ăn cơm, không uống dịch dinh dưỡng, chính là muốn cô tới tìm mình. Hắn thích những lúc cô nhẹ nhàng cầm tay hắn, dùng giọng nói mềm mại ấm áp lại vô cùng nghiêm túc nói chuyện với hắn. Nhưng hình như, cô vô cùng để ý tên Tô Kiêu kia. Hoắc Vưu có chút hối hận. Chỉ sợ từ nay về sau cô sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa. Trong lòng vô cùng đau đớn, người nàng để ý nhất lại không phải là mình. Hắn nghe mấy tên thuộc hạ nói, con gái đều thích những đồ vật lấp lánh. Nhưng ở tinh cầu Thâm Lam này, tìm đâu ra đá quý? Không có cách nào khác, đành phải dọc theo đường cũ đi về nơi đã giết chết con nhện kia. Trong cơ thể nó có tinh thạch đã luyện hóa. Chờ hắn lấy được, liền mang tới đưa cho cô, dỗ dành cô một chút để cô nguôi giận. Hắn về sau, sẽ không khi dễ cô nữa. Cô nói cái gì chính là cái đó. Nhưng ai mà ngờ được, vừa mới đi tới gần liền nhìn thấy con nhện chúa. Hiển nhiên, con nhện chúa kia cũng đang muốn lấy tinh thạch từ trong người con nhện đã chết. Đánh rồi đánh, cuối cùng, vẫn là hắn thắng. Giết chết con nhện chúa, đoạt được tinh thạch. Nhưng lại bị con nhện kia dùng cái chân sắc bén như một lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua bụng. Hắn đi vào hang động này vốn định nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm cô. Nào ngờ, Tô Yên lại tìm thấy hắn trước. Thấy cô đến, sự ghen tuông trong lòng Hoặc Vưu nhịn không được lại dâng lên. Đầu không kịp suy nghĩ mà nói ra lời châm biếm như vậy. Hắn độc ác mà khi dễ cô như vậy mà cô cũng không thèm phản ứng lại hắn. Không còn cách nào khác, Hoặc Vưu cũng không rảnh mà lo lắng xem có mất mặt hay không, liền móc ra tinh thạch, đưa tới trước mặt Tô Yên. Thật ra hắn muốn nói, đừng giận hắn. Nhưng câu xin lỗi hắn lại chưa từng nói qua. Hiện giờ muốn nói với Tô Yên, lại không biết phải nói như thế nào. Chỉ có thể lấy lòng cô, giống như một con chó lạc đường, dơ bẩn lại nghèo túng. Tô Yên ôm lấy Hoắc Vưu, cô có chút khổ sở. Nhìn cục đá trong tay, cô hơi há mồm, cổ họng như nghẹn lại "Em rất thích." Nói xong, cô ấn lên tín hiệu cầu cứu trên người được trường quân đội trang bị. Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, những dụng cụ y tế cơ bản ở đây không thể cứu nổi hắn. Ấn vào nút cầu cứu đó, tương đương với việc cô từ bỏ đợt thí luyện lần này. Chính là nhận thất bại. Đúng lúc này, phía sau truyền đến bước chân vội vã cùng với tiếng hô "Lão đại." Tô Yên quay đầu. Chỉ thấy một đám đàn ông cao to vạm vỡ đi tới. Tô Yên nhìn thoáng qua người dẫn đầu nhóm người. Cô nhận ra đó chính là Khoan Dư. Chính là kẻ lần trước giả mạo bắt cóc, đưa cô đi. Khoan Dư nhíu mày, vội vã chạy tới. Tô Yên lên tiếng "Hắn bị trọng thương, đã hôn mê, gãy một cái xương sườn, mất quá nhiều máu, có dấu hiệu bị sốc." Khoan Dư liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, không nói thêm gì nữa. Hắn vẫy tay một cái. Rất nhanh liền thấy một cái cáng y tế xuất hiện ở trong động. Hoặc Vưu và Tô Yên bị đưa đi. Đương nhiên, Tô Yên là tự nguyện đi theo. Khi trường quân đội cử người tới địa điểm nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp. Phát hiện trong động ngoại trừ Lý Nhã đang hôn mê bất tỉnh thì không còn ai khác nữa. Mà Tô Yên - người đã bấm tín hiệu cầu cứu lại không thấy đâu. ... Ở một nơi khác. Hoặc Vưu bị đưa lên một cái phi hạm màu đen. Trải qua năm tiếng đồng hồ cấp cứu mới qua được giai đoạn nguy hiểm. Nguyên nhân chủ yếu chính là do mất máu quá nhiều. Tô Yên nắm chặt tinh thạch trong tay. Ánh đèn chiếu vào tinh thạch làm nó phát ra đủ loại màu sắc. Hoặc Vưu nằm trong phòng kính trong suốt, chỉ cần hắn tỉnh dậy hoặc có biểu hiện không ổn, người canh bên ngoài liền có thể lập tức phát hiện. Tô Yên ngồi ở trên ghế. Không biết Khoan Dư đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào.