Sau lúc ăn kẹo, Tô Yên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một lần ngủ này khó có thể đánh thức.
Chờ Hoắc Vưu khiêng người trở về, thấy cô vẫn luôn hôn mê, thậm chí lúc bôi thuốc cũng không bị đau tỉnh.
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau Tô Yên mới tỉnh ngủ.
Cô vừa động động, liền cảm thấy cả người nơi nơi đau.
Tô yên phải nằm ở trên giường hoãn một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi dậy.
Nhìn căn phòng này. Vách tường màu trắng, một cái giường, mép giường có một cái tủ, đầu giường để một cốc nước. Không còn thêm đồ vật khác.
Trong phòng tản ra hương vị thuốc mỡ.
Cô ngồi ở trên giường ngây người trong chốc lát. Sau đó xốc chăn lên xuống giường.
Chậm rì rì đi ra ngoài, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Vừa vặn, thanh âm bên ngoài cũng tiến vào.
"Lão đại, không sai biệt lắm, nghe nói trường đế quốc quân đội một tháng sau sẽ có một lần thực chiến diễn tập.
Ở Rila tinh."
Tiếp theo, lại có giọng người khác vang lên
"Lão đại, ban thiên tài trường đế quốc quân đội như thế nào?"
"Tôi cảm thấy lão đại có phải quá thích đi học rồi hay không? Ngài đều ở chỗ này ngây người nửa năm, còn không có ý muốn rời đi."
Tô Yên đứng kéo ra cửa phòng.
Chỉ thấy, phòng khách thuần trắng sắc, phong cách trang trí giống hệt trong căn phòng kia. Đèn treo màu trắng, sofa màu trắng, thảm màu trắng. Mỗi một chỗ đều không dính bụi, làm người cảm thấy ở chỗ này sợ sẽ ô uế không khí nơi đây.
Mà vốn dĩ bốn năm người đang ở nói chuyện ở chỗ kia, không biết ai là người đầu tiên nhìn thấy Tô Yên đi ra từ phòng ngủ.
Lời nói đột nhiên im bặt. Một bộ dáng khiếp sợ đến không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Tô Yên.
Có người đầu tiên, đến người thứ hai, thứ ba. Động tác nhất trí đều nhìn qua.
Hoắc Vưu vốn dĩ đang cúi đầu nhìn tin tức văn kiện trong tay, bị không khí quỷ dị trầm tĩnh này làm cho cũng ngẩng đầu lên.
Theo ánh mắt nhóm người nhìn qua, liền thấy được Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng
"Có cơm ăn không?"
Đói.
Đói đến không đứng được. Cô còn phải đỡ khung cửa đây này.
Thanh âm mềm mềm mại mại rất không hợp với không khí của một đám đàn ông lưng hùm tai gấu nơi này.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ."
Một người uống nước bị sặc.
Lập tức có người đứng dậy trả lời
"Có có có, cô gái nhỏ muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được."
Tô Yên nói xong, lại bỏ thêm một câu
"Cảm ơn."
Ánh mắt người nọ vẫn luôn ở trên người Tô Yên qua lại đánh giá. Tầm mắt sáng như đèn pha.
Lạch cạch một tiếng. Hoắc Vưu khép tài liệu trong tay lại. Mở miệng
"Các cậu đi trước."
"Lão, lão đại chúng ta vừa mới tới không..."... lâu.
Lời cũng chưa nói xong, liền bị đám người còn lại bịt miệng kéo đi.
Mọi người nhìn lẫn nhau một cái, liên mồm nói
"Được được được, chúng ta đi."
"Lão đại, ngài bận, hắc hắc hắc, ngài bận."
Nói xong, mọi người một bộ dáng đều hiểu.
Cô gái nhỏ từ phòng lão đại đi ra. Còn mặc áo sơ mi lão đại.
Một đám người ở đằng kia suy nghĩ bậy bạ. Phút cuối cùng, còn có một người khuyên giải
"Lão đại, người ta dù sao cũng là cô gái nhỏ."
Hoắc Vưu ném tài liệu trong tay lên trên bàn.
Đám thuộc hạ động tác nhất trí chuồn đi ra ngoài, không có người nào dám trì hoãn.
Phòng khách lập tức liền an tĩnh.
Hoắc Vưu trên dưới đánh giá Tô Yên.
Trên người cô mặc áo sơ mi màu trắng dài đến đùi, lỏng lẻo, nhưng thật ra... không khó coi.
Môi mỏng lạnh mang ý cười, phá lệ lười biếng
"Muốn ăn cái gì?"
"Ăn cơm."
Tô Yên không có yêu cầu gì lớn.