Sau đó bưng lên một ly nước ở bên cạnh, đưa tới trong tay Tô Thủy.
Ngọng nghịu nói
"Chị về sau sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, hãy dưỡng bệnh thật tốt."
Tô Thủy nỗ lực duy trì để mình không xấu hổ và giận dữ.
Cô ta nhận lấy ly nước nhưng không có uống.
Sau khi cô ta tỉnh lại, Giffy đã nói qua với cô ta rằng mình có ba đứa con đáng yêu, còn có một người chồng soái khí yêu thương mình.
Chỉ là, ba đứa con này vì sao khi nhìn thấy cô ta một chút kích động đều không có.
Chỉ có lần đầu tiên tỉnh lại, ba đứa có động tác nhất trí chạy vào vây quanh ở mép giường nhìn cô ta.
Từ sau lúc đó, liền không có gì đặc biệt nữa.
Ba đứa trẻ nói rất ít với cô ta.
Vẫn luôn ở phòng bệnh làm chuyện riêng của mình.
Giống như không quen biết cô ta vậy.
Tô Tiểu Hoa mới vừa cắn một ngụm bánh kem.
Liền nghe được tiếng thút thít nho nhỏ.
Vừa nhấc đầu liền thấy được người trên giường bệnh đang cúi đầu run run khóc.
Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng liếc nhau.
Hai người kề tai nói nhỏ.
Tô Tiểu Hoa
"Chị ta sao lại khóc?"
Tô Tiểu Mộng
"Không biết."
Tô Tiểu Hoa
"Chị ta khẳng định không phải Yên Yên, Yên Yên trước nay đều không khóc."
Tô Tiểu Mộng
"Ân"
Tô Tiểu Hoa
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tô Tiểu Mộng
"Đi ra ngoài trốn thôi, chờ khóc xong lại đi vào."
Tô Tiểu Hoa rối rắm
"Nhưng mà bánh kem ta còn chưa có ăn xong."
Tô Tiểu Mộng
"Tí nữa lại ăn."
Tô Tiểu Hoa cuối cùng đánh nhịp
"Được rồi."
Kết quả là, hai người nhẹ nhẹ nhàng nhàng đi ra ngoài.
Khi Tô Thủy nghe được tiếng đóng cửa, sống lưng lập tức cứng đờ ở chỗ đó.
Cô ta ngẩng đầu, không thể tin tưởng.
Con trai của cô ta, thế nhưng thật sự lạnh nhạt như thế, chẳng hề quan tâm cô ta??
······
Mặt khác một bên, Tô Yên ngồi ở trên giường đang phát sóng trực tiếp.
Cô mở ra phần mềm phát sóng trực tiếp trên di động, sau đó lật sách xem từng tờ từng tờ một.
Mà ngay lúc này bỗng nhiên nghe được ngoài cửa một trận xôn xao.
Sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Tô Yên ngẩng đầu.
Chỉ thấy một đứa bé mười hai mười ba tuổi, trong tay cầm theo cặp sách, sắc mặt thanh lãnh xuất hiện ở trước mắt cô.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Tiếng nói khàn khàn
"Em tới rồi."
Tô Cổ cũng nhìn Tô Yên, nửa ngày sau, gật đầu
"Ân"
Lên tiếng xong, cửa phòng bệnh đóng lại.
Ngăn cách những người khác nhìn trộm.
Hai người một hỏi một đáp.
Tất cả những nghi ngờ, bằng chứng đều không cần giải đáp nữa.
Đây là người Tô Cổ muốn tìm.
Quả nhiên, tới đúng rồi.
Tô Cổ áp xuống cao hứng trong mắt.
Thần sắc nhàn nhạt đi đến trước mặt Tô Yên.
Khi nhìn thấy trên cổ cô có băng gạc quấn quanh.
Hắn cũng không có hỏi nguyên nhân là như thế nào.
Lực chú ý chuyển dời đến di động mà Tô Yên đang phát sóng trực tiếp.
Hỏi
"Chị đang làm gì?"
Tô Yên khép lại sách
"Phát sóng trực tiếp."
Tô Cổ đi đến mép giường, ngồi xuống.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng liền lọt vào màn hình livetream.
Vừa mới bắt mọi người còn chưa có phản ứng gì
" Wow, cậu nhóc kia là ai a, nhìn qua cũng xinh trai đó a."
" Ân? Người này thấy quen mắt thế nhỉ?"
" Lộ Lộ, đây không phải là em trai cô đấy chứ? Em trai cô lớn lên cũng không tệ lắm đâu a."
Tô Cổ nhìn chằm chằm những bình luận kia trong chốc lát.
Ra tiếng
"Tôi là Tô Cổ."
Nói xong, bình luận ngay lập tức có phản ứng
" Tô Cổ???"
" What?!!! Em trai quốc dân?"
" Lộ Lộ, cô chừng nào thì bắt được em trai quốc dân tới tay rồi??"
" a a a a a, con trai ngoan, thực đáng yêu a - tới gọi mama Tần Cầm đi nào."
Bình luận nhanh chóng bùng nổ.
Tất cả đều quay chung quanh Tô Cổ.
Tô Yên phát sóng trực tiếp mới bắt đầu không đến hai mươi phút.
Còn hơn hai giờ nữa mới kết thúc được.