Tô Yên thấy tâm tình Triệu Tường Vi đã ổn định, lui sau một bước.
Hai người cách nhau một đoạn.
Lâu như vậy, đã gặp qua nhiều người như vậy, cô vẫn không quen cùng người khác tiếp xúc thân mật.
Tô Yên nghĩ nghĩ, nói
"Tôi muốn chính là hắn."
Triệu Tường Vi nghe, nắm chặt váy áo, cô có điểm hâm mộ.
Thế cho nên khi nói chuyện mang theo chút châm chọc
"Đó chính là vì gương mặt kia của hắn, là vì sắc?"
Tô Yên không tức giận,
"Nếu cậu cứ muốn cho rằng như vậy, tôi cũng không ngại."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe được thông báo của Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba sáng lên."
Lúc này, Triệu Tường Vi lại theo sát một câu
"Cho nên chỉ cần có người càng đẹp mắt, cậu sẽ di tình biệt luyến, thích những người khác, không phải sao?"
Tô Yên nghe xong, không giải thích.
Đây là chuyện của cô, không có quan hệ với người khác.
Cô nói
"Cậu chỉ cần cách Tần Hiên Vũ xa một chút là được."
Nói xong, cô nghe được phía sau truyền đến tiếng cười.
Ẩn ẩn còn có tiếng đàm luận
"Ai ai ai, Hoắc Từ, tiểu mỹ nhân nói cái gì? Nói là mê sắc đẹp của cậu. Không nghĩ tới a, có một ngày cậu thế nhưng còn có thể dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm ăn."
Giọng nói có chút quen tai, là Triệu Tinh Thần.
Vừa quay đầu lại liền thấy được hai người đứng ở chỗ đó.
Hai người có vẻ đã vận động qua, trên gương mặt chảy đầy mồ hôi, cổ tay áo còn đang xắn lên.
Dưới ánh đèn, Hoắc Từ đứng ở chỗ đó, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên.
Cô nhìn biểu tình này của hắn, nghĩ lại nhắc nhở của Tiểu Hoa.
Đi qua đó, mở miệng
"Lời em vừa mới nói, anh đều nghe được?"
Triệu Tinh Thần bên cạnh tự động tự giác chuồn đi, nhân tiện mang luôn cả Triệu Tường Vi đi.
Hoắc Từ duỗi tay ôm lấy Tô Yên.
Yết hầu hắn lăn lộn, mang theo ý cười, lệ khí trên mặt cũng tiêu tán.
"Em nói với người khác là mê sắc đẹp của anh?"
Cũng không biết vì sao, bị nói như vậy mà hắn còn có thể cười, nhìn qua còn rất cao hứng.
Thật sự kỳ quái.
Tô Yên giải thích
"Em muốn biểu đạt không phải ý này."
Hoắc Từ vừa nghe, ngược lại không vui
"Nhan sắc của anh không hợp mắt em?"
Tô Yên ngẩn người
"Cũng không phải."
"Em coi thường anh?"
"Không phải."
"Vậy em muốn nói cái gì?"
Tô Yên
"····· Anh như vậy khá tốt."
Hoắc Từ nhíu mày lại
"Thích?"
"Ân"
"Hah, quả nhiên là ham mê sắc đẹp của anh a."
Được rồi, Hoắc Từ thật cao hứng.
Rốt cuộc mình cũng có thứ hấp dẫn được người này.
Nói thật, mấy ngày nay, Hoắc Từ có điểm lo âu.
Vì cái gì?
Hắn sợ Tô Yên coi thường hắn.
Học tập không tốt, đánh nhau nhưng thật ra lợi hại.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như không còn điểm tốt nào cả.
Thế cho nên Hoắc Từ ở trước mặt Tô Yên, trong chốc lát lại dính lấy cô, trong chốc lát lại biết sắc mặt tìm chỗ sai.
Hiện giờ nghe được Tô Yên là bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn.
Ân, khá tốt.
Vẫn còn hơn là không có gì hấp dẫn nha.
Đây vẫn là lần đầu Hoắc Từ cảm tạ ba mẹ cho hắn cái túi da tốt như vậy.
Tô Yên một thân lễ phục màu bạc, Hoắc Từ mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, giống như thần tiên quyến lữ.
Đẹp thực.
Hoắc Từ cúi đầu
"Muốn hôn anh sao?"
Tô Yên không nói chuyện.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng hồ.
10 giờ.
Ở chỗ này về nhà mất hai mươi phút, nhanh nhất là mười lăm phút.
Cho nên, trước 11 giờ 40, cô rời đi là được.
Đang nghĩ ngợi tới đây, một bàn tay khớp xương rõ ràng liền nhéo cằm cô, buộc đối diện với đôi mắt đen nhánh kia.
Người nào đó chưa từ bỏ ý định, lại lần nữa hỏi một lần
"Muốn hôn anh sao?"