Tô Yên sửng sốt một chút.
"Em đi trước?"
Vừa dứt lời, liền rõ ràng thấy được đôi mắt hắn chợt lóe tức giận rồi biến mất.
Thực mau, Hoắc Từ nở nụ cười.
"Em có phải cảm thấy, tôi không phải em thì không thể hay không?"
Tô Yên nhìn hắn.
Hoắc Từ dán đến gần bên tai cô, nhỏ giọng nói
"Xem ra em vẫn chưa xác định được chính xác vị trí của mình rồi. Muốn làm bạn gái tôi, số người có thể vây quanh hội trường cả một vòng. Không có em, còn sẽ có người tiếp theo."
Cô nhìn hắn, mím môi một chút.
Cô hẳn là phải đi.
Dù sao cô không phải người, từ phương diện nào đó mà nói, trong mắt nhân loại, cô là yêu.
Nếu ai không có sức thừa nhận, đều có thể sợ tới mức ngất luôn ấy chứ.
Chỉ là, lúc này, cô không muốn đi rồi.
Cô duỗi tay, giữ chặt cà vạt Hoắc Từ, kéo người xuống, để hắn tới gần chính mình.
Hiển nhiên, Hoắc Từ cũng phối hợp, còn cong môi nhìn Tô Yên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chỉ nghe Tô Yên nói một câu
"Các cô ấy đều không thể có được anh, em cũng không muốn nghe thấy anh nói như vậy."
Hoắc Từ cười càng tươi.
Ân, lúc này là thật sự đang cười.
Cũng không biết có phải hắn có máu thích ngược hay không.
Khi Tô Yên mím môi tức giận, trong lòng hắn liền cao hứng.
Nhìn bộ dáng cô chắc chắn, chậc chậc chậc.
Sao có người đẹp như vậy đâu?
Hắn ôm lấy eo Tô Yên, từng bước một đi tới.
Hắn đến gần bên tai cô, có vẻ vẫn muốn nghe Tô Yên nói như vậy.
"Em cùng tên khác kéo kéo giật nhẹ, dây dây dưa dưa, em cảm thấy, tôi sẽ tin tưởng lời em nói?"
Tô Yên nghe, nhíu mày.
Không phải bởi vì hắn nói.
Mà là bởi vì ······, chỉ cảm thấy có chút mệt.
Có chút thở không nổi, rất khó chịu.
Cô kêu lên một tiếng, tim đập bắt đầu đập không có quy luật.
"Hoắc Từ."
Cô hô một tiếng.
Giọng nói rất nhỏ, nhưng lại là sức lực lớn nhất cô có thể dùng.
Vốn dĩ Hoắc Từ còn chờ Tô Yên nói chuyện.
Chờ chờ, liền nghe được giọng nói suy yếu của cô.
Hắn ôm cô, chỉ cảm thấy thân thể của cô đang nhanh chóng biến lạnh.
Hoắc Từ cứng đờ, dán mặt vào tai cô
"Ân?"
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, như là đang chờ cô nói tiếp.
Cô nhỏ giọng suy yếu nói
"Hồ nước, em muốn vào hồ nước, bằng không, sẽ chết."
Chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt, như là sắp bị mệt chết.
Vô lực, lại chạy thoát không được.
Lời cô nói, Hoắc Từ hết sức chăm chú nghe.
Đặc biệt là hai chữ cuối cùng kia.
Ánh mắt hắn co rụt lại, lôi kéo bả vai Tô Yên để xem cô.
Phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, hô hấp vô lực.
Suy nghĩ đầu tiên là ôm cô đi bệnh viện.
Nhưng mà thực mau liền nghĩ đến lời Tô Yên.
Hồ nước, hồ nước.
Hắn bế ngang người lên, mau chóng chạy đi.
Cũng may bên cạnh hội trường là khu bơi lội.
Hoắc Từ cảm thấy hắn đời này cũng chưa bao giờ liều mạng chạy như vậy.
Cũng may buổi tối hôm nay cửa khu bơi lội không bị khóa lại, chỉ là khép hờ.
Hắn một chân đá văng cửa, xông vào.
Hoắc Từ ôm cô, đứng ở trước mặt bể bơi, ngồi xổm xuống, không biết làm sao
"Tô Yên, Tô Yên? Hồ nước, hồ nước, đến rồi."
Hắn ôm cô, cũng không biết nên làm gì, chỉ là gọi một lần lại một lần.