Một phút sau, Tô Yên mở to mắt.
Thiếu niên tóc bạc mắt lam, ủy khuất u oán nhìn cô.
Trong miệng ngậm cái khăn lụa màu hồng phấn, nhìn qua có chút, ách ······ Tiểu Hoa liên tưởng đến một ít hình ảnh trẻ em không nên xem.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, vui vẻ không? Thú nuôi của chị biến thành người rồi đó."
Tô Yên trầm mặc.
Ba giây đồng hồ sau, lập tức rời giường, túm lấy chăn lông màu trắng ở trong tay.
Đi qua, cởi bỏ khăn trải giường trên người thiếu niên, dùng chăn lông bọc lại.
Lấy khăn lụa nhét trong miệng hắn ra.
Tuy rằng biết khả năng sai lầm là rất nhỏ, nhưng cô vẫn lên tiếng muốn xác nhận
"Anh là con chó kia?"
Ánh mắt thiếu niên ủy khuất u oán, đầu gác ở trên vai Tô Yên cọ cọ.
Hắn không nói chuyện.
Nhưng Tô Yên đã xác định, hắn chính là con sói tuyết kia.
Khuôn mặt này của hắn đúng là như đẹp như tượng.
Tóc bạc hơi uốn, vén gọn sau tai, đôi mắt màu lam nhạt thâm thúy, mũi cao thẳng, cánh môi phiếm hồng như màu son.
Nhìn thoáng quá, khiến người khác sinh ra một loại cảm giác xấu hổ.
Hắn vẫn giống như lúc trước rúc vào trong lòng ngực Tô Yên.
Vừa siết chặt bả vai cô vừa u oán mở miệng
"Em trói tôi."
Giọng nói rất dễ nghe, lời nói lưu loát.
Trong lời nói, còn pha thêm chút u oán.
Tô Yên bọc hắn đến kín mít, ôm lấy.
"Ừm, về sau sẽ không ······ tận lực không trói anh."
Về sau nếu ngày mưa hắn còn dính lấy cô, có lẽ cô vẫn sẽ trói lại.
Lời này, vẫn tuyệt đối không nên nói.
Hắn nâng tay lên
"Đau quá -"
Tô Yên nghe ngữ khí hắn nói chuyện.
Nhịn không được nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Nếu không phải đôi mắt kia quá thuần túy, cô còn cho rằng hắn có ký ức nhưng cố ý làm bộ chưa khôi phục.
Tô Yên nắm tay hắn, xoa xoa cổ tay.
Xoa một lúc, rốt cuộc hắn cũng vừa lòng.
Cũng không so đo việc bị trói cả đêm nữa.
Tô Yên vừa xoa vừa hỏi
"Có tên không?"
Hắn gật đầu, lông mi đen nhánh giống như cánh ve, hơi hơi rung động
"Cổ Quyết."
"Tên của anh?"
"Đúng vậy."
Nói xong, ánh mắt hắn ngập tràn hi vọng nhìn cô.
Tô Yên dừng một chút
"Cổ Quyết!"
Cô gọi một tiếng.
Cổ Quyết cực kỳ vui vẻ, liên tiếp cọ vào đầu vai cô.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, nam nhân của chị hình như là tên ngốc bạch ngọt."
Hai người ngồi xổm trong một góc, Tô Yên nhẹ xoa xoa cổ tay hắn một hồi lâu.
Đng chuẩn bị kéo hắn dậy.
Hắn lên tiếng
"Ôm -"
Tô Yên không phản ứng lại.
"Sao cơ?"
Đôi mắt lam nhạt nhìn cô, lặp lại một lần
"Ôm tôi, giống như trước kia."
Trước kia cô chưa từng để hắn tự đi, đều là cô ôm hắn.
Cổ Quyết cho rằng, ngay cả khi hắn biến thành người thì cũng giống như vậy.
Ai bảo cô là chủ nhân của hắn chứ?
Hắn nói xong, liền tự động đứng dậy.
Còn kéo cô cùng đứng lên.
Cực kỳ tự nhiên mà giang tay ra, .
Nhưng hắn vừa đứng lên.
Vượt qua 1 mét 8, còn cao hơn Tô Yên cả một cái đầu.
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn Tô Yên vô cùng nhỏ bé.
Thân cao tướng đại, thế nhưng còn muốn cô ôm.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn không ôm hắn.
Nếu không đặt ra quy định, sợ là về sau sẽ có rắc rối.
Cô rất nghiêm túc nói với hắn
"Anh đã thành người, về sau, việc của mình phải tự làm."
Cổ Quyết vừa nghe, chỗ nào chịu?
Hắn cúi đầu, không ngừng dụi đầu vào vai Tô Yên.
"Chủ nhân, Cổ Quyết muốn chủ nhân ôm, muốn cùng chủ nhân ở bên nhau."
Hai người ở trong góc lôi lôi kéo kéo.
Trong nhận thức của Cổ Quyết, không có gì là "nam nữ thụ thụ bất thân".
Thế cho nên chăn trên người bị tụt xuống, hắn căn bản không thèm để ý.
Nhưng Tô Yên để ý.
Một bàn tay túm lấy chăn trên người hắn, nghiêm túc muốn nói với hắn một ít quy tắc cơ bản trong xã hội con người.
-
Đọc đến đoạn miêu tả sắc đẹp của nam chính mà trong đầu tui chỉ hiện lên thầy Lelush thui á////