Tô Yên cầm chai nước khoáng, lại uống lên hai ngụm.
Cuối cùng người phụ nữ trung niên không nhịn được mở miệng
"Chúng ta một ngụm nước khoáng cũng không được uống, tất cả đều là chung với người khác uống một xô nước to, đây thật đúng là quen biết nhau có khác, đãi ngộ cũng thật tốt a."
Giọng điệu châm chọc mỉa mai.
Gương mặt bà ta xương gò má có chút cao, vừa nói chuyện, lông mày nhíu lên.
Nhìn qua là một bộ dáng đanh đá gớm ghiếc.
Tô Yên liếc mắt nhìn bà ta một cái, không ra tiếng.
Chỉ là lại vặn chai nước, uống lên hai ngụm.
Bị Tô Yên thoáng nhìn như vậy, người phụ nữ trung niên kia cũng thấy sợ hãi.
Cuối cùng, hậm hực ngậm miệng lại.
Triệu Linh thấy một màn như vậy, trực tiếp nằm ngửa ở đàng kia cười ha ha.
Thật là càng nhìn Tô Yên càng đáng yêu a.
Chẳng những có thể đánh người, còn dám giết người. Còn triệu hoán được cự mãng cắn người.
Đây là tiểu thiên sứ trời cao phái xuống đúng không?
Vốn dĩ Thạch Đầu đang nghỉ ngơi ở trên xe, nghe được tiếng cười liền đi xuống
"Làm sao vậy? Còn cười cao hứng như thế?"
Triệu Linh lắc đầu không nói gì, chỉ liên tiếp cười.
Cô vươn tay với Tô Yên
"Xin chào, tôi là Triệu Linh, rất vui được gặp cô."
Tô Yên cũng vươn tay, bắt lấy
"Tô Yên"
Sau khi làm quen xong, Tô Yên lại được cho một túi đồ ăn vặt.
Ở cái thời đại vật tư thiếu thốn này, đồ ăn vặt đều thuộc về loại hàng cao cấp xa xỉ.
Ngày thường, có thể lấp đầy bụng đã là tốt lắm rồi.
Tô Yên cầm một túi đồ ăn vặt, nghiêm túc nói
"Cảm ơn"
Triệu Linh búi tóc nửa đầu, nhìn qua làm cho người ta cảm giác rất cơ linh thông minh.
Cô ấy vẫy vẫy tay
"Hôm nay cô khiến tôi rất vui, đây là cô nên được."
Tuy rằng, Tô Yên cũng không biết sao mình lại khiến cô ấy vui rồi.
Nhưng mà đã được cho, vậy thì cô sẽ ăn.
Cô yên lặng trở về trong xe, vừa mới đặt túi đồ ăn vặt vào trước.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm Diệp Lương
"Tô Yên"
Tô Yên quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Động tác lên xe dừng một chút, sau đó đóng cửa xe lại, đi qua chỗ Diệp Lương đứng.
Cũng không biết là do thanh âm đóng cửa xe, hay là mẫn cảm đối với thanh âm của Diệp Lương.
Tô Đường vốn dĩ ngủ say lại mở mắt.
Xuyên thấu qua cửa kính, nhìn về phía Tô Yên.
Hắn chỉ thấy Tô Yên lại cùng cái người gọi là Diệp Lương ở bên nhau nói chuyện phiếm.
Một phút đồng hồ sau.
Tô Yên hình như thực thích cùng tên họ Diệp kia nói chuyện phiếm, lâu như vậy còn chưa nói xong.
Hai phút sau.
Tay Tô Đường giấu ở trong túi quần nắm thật chặt.
Bọn họ nói cái gì chứ, vì sao cô lâu như vậy cũng không trở lại?
Cô còn chưa có nói chuyện cùng hắn lâu như vậy đâu.
Tròng mắt đen nhánh chậm rãi biến thành màu đỏ, lại chậm rãi rút đi, lại biến thành màu đỏ.
Cứ thế lặp lại.
Nói đến cũng thực kỳ quái.
Tô Yên cùng những người khác nói chuyện, Tô Đường đều không có phản ứng gì.
Cố tình khi cô cùng Diệp Lương nói chuyện phiếm, hắn lại rất để ý.
Luôn không thể hiểu được chán ghét cô ta.
Đại khái, là do hắn phát giác Tô Yên đối xử với Diệp Lương bất đồng với những người khác.
So với Diệp Lương, hắn... ăn nhiều hơn, cũng lợi hại.
Nghĩ như vậy, đôi mắt Tô Đường dần khôi phục thành màu đen.
Ân, cô ta không bằng mình.
Lại nghĩ đến, bản thân nói chuyện không tốt, trên người còn luôn có mùi vị hư thối, tuy rằng Tô Yên đều nói không ngửi thấy, nhưng chắc chắn là có.
Đây là nguyên nhân Tô Yên không nói chuyện với hắn mà đi theo cái cô Diệp Lương kia để nói chuyện?
Nghĩ như vậy, đôi mắt hạt châu lại tức đến đỏ.