Sau khi trò chuyện cùng Tô Cổ, Tô Yên đến địa lao.
Cũng phải nói là sơn trại này thành lập cũng khá là ra hình ra dáng.
Ngay cả nơi chuyên môn giam giữ con tin cũng được tu sửa rất hoàn thiện, từng phòng giam đều được ngăn cách nhau, có đèn điện, một cái giường, một cái bàn, một băng ghế, còn có một ly nước.
Mỗi gian phòng đều giống nhau như đúc.
Cô đi vào sâu bên trong.
Khi đi được nửa đường, ẩn ẩn nghe được bên trong có tiếng động truyền ra.
Trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc
"Thiếu gia Trình gia được người khen văn võ toàn tài, hóa ra cũng chỉ như thế."
Tô Yên đi qua.
Đứng ở bên ngoài một căn phòng giam, nhìn thấy Trình Quân Dư mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, còn có Nguyên Tử Mật đứng ở bên cạnh, không thấy rõ biểu tình.
Có vẻ là đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, Nguyên Tử Mật ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh đối diện cùng Tô Yên.
Thật lâu sau, hắn câu môi nở nụ cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, nhìn càng giống như là chế nhạo.
"Tới rồi?"
Hắn mở miệng.
Tầm mắt Tô Yên dừng ở cánh tay hắn.
Chỗ bị quấn băng gạc màu trắng lại lần nữa bị máu tươi xâm nhiễm.
Hình như là lại bị thương.
Chỗ mu bàn tay còn bị rạch một đường, nhìn qua miệng vết thương dữ tợn, máu tươi chảy ra ngoài.
Trên mặt đất còn có một con dao.
Chân hắn đeo quân ủng, vừa vặn liền đạp lên con dao kia.
Tô Yên khẽ nhíu mày một chút.
Nguyên Tử Mật nhìn bộ dáng này của cô, cười ra tiếng.
"Đau lòng sao?"
Nói xong, giống như là tức giận cực kỳ, liền nhấc chân dẫm lên trên người Trình Quân Dư.
Trình Quân Dư kêu rên thành tiếng, thở hồng hộc.
Xem ra, trước khi Tô Yên tới, hai người đã đánh nhau thật lâu.
Nhìn bộ dáng Trình Quân Dư, ngay cả sức bò dậy cũng không có.
Tô Yên cũng không có hiểu lắm với mấy chuyện của quân phiệt với nhau.
Nhưng mà cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Tử Mật tự mình động thủ.
Đây là không đánh không được?
Trong đầu, Tiểu Hoa còn đang rối rắm.
Mình rốt cuộc có nên nói với ký chủ là đêm qua sau khi uống rượu, ký chủ nói Quân Vực là Đại Ngư hay không?
Nhưng mà, việc đó hình như cũng không có liên quan gì đến hiện tại a.
Nhìn không khí khẩn trương như vậy, hay là ra khỏi địa lao rồi nói sau.
Tô Yên thực nghiêm túc hỏi
"Anh chừng nào thì làm xong? Em có thể đi ra ngoài đợi anh."
Chuyện quân phiệt, có lẽ sẽ có chút cơ mật đi?
Cô vẫn là đi bên ngoài chờ thì hơn.
Nguyên Tử Mật nhíu mày lại.
"Sao? Không thèm để ý?"
Tô Yên trầm mặc.
Nguyên Tử Mật vươn tay vượt qua rào chắn, bắt lấy cánh tay Tô Yên.
Hắn dùng sức kéo cô đến cực gần
"Là không thèm để ý hay là làm bộ không thèm để ý?"
Tô Yên
"Anh nói rõ ràng một chút."
Cô vẫn luôn cảm thấy từ lúc cô vào địa lao, hắn hình như có thành kiến với cô.
Rõ ràng chưa nói cái gì, nhưng chính là cảm thấy từng câu đều mang dao.
Khiến cô nghe đến cả người không thoải mái.
Nguyên Tử Mật tỏ vẻ hiểu rõ, cười nói
"A, đúng, cô uống say, cô cái gì cũng không biết."
Nói xong, ý cười dần dần biến mất.
"Ngày ngày đối diện với tôi, có phải cảm thấy ủy khuất lắm hay không?"
Nguyên Tử Mật nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tay nắm chặt lấy cánh tay cô.
Chặt đến phát đau
"Ý trung nhân ngã trên mặt đất, còn phải miễn cưỡng cười vui với tôi, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư thật là tận tâm tận lực a."
Mấy câu nói này, cô lại hiểu rõ.
Sau đó cúi đầu nhìn nhìn Trình Quân Dư.
Cho nên, Trình Quân Dư rốt cuộc đã nói gì với Nguyên Tử Mật??