Đường Dã Bạch tới gần cô, suy tư nói
"Thật không?"
Tô Yên gật đầu
"Thật."
Một bông hoa bỗng nhiên há mồm to hướng về phía chân cô.
Lúc này liền có một viên ngọc hình giọt máu xuất hiện.
Ánh sáng màu đỏ tươi chiếu sáng rực rỡ.
Sau đó bông hoa kia giống như là gặp phải đại kình địch, nháy mắt liền héo rũ, đứng ở đó.
Mà Đường Dã Bạch cũng nhắm chặt mắt, kêu lên một tiếng.
Mấy cái dây đằng trói buộc Tô Yên chớp mắt liền buông lỏng ra.
Tô Yên chạy tới dìu Đường Dã Bạch
"Anh không sao chứ?"
Một lúc sau, hắn mở mắt.
Hắn híp mắt lại, đẩy bàn tay Tô Yên đang đỡ người mình ra.
Dưới ánh trăng, giọng nói của hắn trầm thấp
"Tô Yên nữ sĩ, em thiếu tôi một cái mạng. Phải nhớ đấy."
Tô Yên nghe lời này.
Là không giết cô sao?
Không biết vì sao, Đường Dã Bạch rõ ràng không hề làm gì, nhưng bông hoa bên cạnh người hắn càng lúc càng nở rộ.
Tô Yên gật gật đầu
"Em nhớ rồi."
Nói xong thì rời đi.
Cô đi một đoạn, liền quay đầu lại nhìn Đường Dã Bạch.
Xác thật là hắn để cho cô rời đi.
Chờ đến khi Tô Yên hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đường Dã Bạch lúc này mới nâng mí mắt lên nhìn xung quanh.
Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở bông hoa màu đỏ kinh diễm ở bên cạnh.
Cánh môi hồng gợi ra một độ cung.
Bàn tay khớp xương rõ ràng chạm vào bông hoa kia.
Chớp mắt, nó liền sinh trưởng càng mãnh liệt, cao như một cái thân cây.
Hắn lẩm bẩm một câu
"Mùi hương này, có thể khiến Tiểu Quai ngoan ngoãn tự đến tìm mình ư?"
Hắn cười ra tiếng
"Không tồi nha."
Nhưng chỉ một lát sau, hắn liền nhắm lại.
Đến khi mở mắt ra, trên mặt đã không còn cảm xúc gì nữa.
Tô Yên trở về ngồi cạnh tảng đá vừa nãy.
Cô nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra.
Mở mắt một lát lại nhắm mắt lại.
Cả một đêm cứ lặp đi lặp lại như thế.
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người ăn cơm, thu dọn xong liền lên xe buýt chờ xuất phát.
Tô Yên lên xe, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Chỗ ngồi của cô vừa vặn có thể nhìn thấy những người lên xe phía sau.
Lúc trước, người thích tranh đoạt lên xe đầu tiên nhất chính là gã đầu đinh.
Lần này, gã lại vô cùng thành thật đi cuối cùng đội ngũ.
Mà người đi phía trước gã, chính là Chu Nhược.
Chu Nhược quay đầu liếc gã một cái.
Gã nhìn xung quanh, giống như rất thành thành thật thật xếp hàng.
Cho đến khi tay của gã đụng vào eo của Chu Nhược, rồi chậm rãi lướt xuống.
Chu Nhược nhíu mày, quay đầu lại, trừng mắt nhìn gã một cái sau đó nhanh chóng trèo lên xe.
Gã đầu đinh kia ngược lại giống như càng hứng thú hơn.
Nhìn bóng dáng Chu Nhược lên xe, cười đáng khinh.
Tô Yên nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này "Đường Dã Bạch" đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Mùi hương trên người hắn đánh úp lại, lực chú ý của Tô Yên bị kéo đến trên người hắn.
Biểu tình trên mặt của hắn không có gì biến động.
Mí mắt buông xuống, chỉ chậm rãi nâng cánh tay lên.
Chính là cánh tay bị Tô Yên cắn một nhát kia.
Hắn quơ quơ cánh tay được băng bó bằng mảnh vải trắng trước mắt Tô Yên.
Chậm rãi nói
"Đêm qua em đi rồi, vết thương vô cùng đau."
Nói xong, mí mắt hắn giật giật, nhìn Tô Yên một cái.
Tiến sát tới gần cô, hạ giọng xuống
"Em nói xem, liệu tôi có trở thành tang thi giống em không? Tiểu tang thi?"
Tô Yên sửng sốt.
Thật ra cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Tuy rằng hiện tại cô là tang thi, nhưng trong suy nghĩ cô vẫn là con người.
Đúng vậy, Tang thi vẫn là có độc.
Tô Yên nói với hệ thống
"Tiểu Hoa!"