Người nọ chỉ cảm thấy ngực cứng lại.
Sắc mặt trắng bệch.
Tô Yên ôm lấy cánh tay hắn, vác ngang vai quăng ngã một cái, liền trực tiếp quăng người từ cửa sổ bay ra ngoài.
Tô Yên không có đi xem tình huống người kia.
Cô ngồi xổm xuống xem xét Chu Viện.
Cởi bỏ dây thừng trên người cô ấy.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, cô ấy không có việc gì, chỉ là bị đánh hôn mê."
Lúc này, Chu Viện chậm rãi tỉnh lại.
Đôi mắt mới vừa mở, ý thức còn chưa rõ ràng.
Lẩm bẩm
"Anh tới rồi."
Chu Viện trợn tròn mắt nhìn Tô Yên.
Tô Yên cầm lấy thanh đao người kia vừa mới rơi xuống trên mặt đất.
Trực tiếp ném hướng lên trên vào trúng bóng đèn.
Bang!
Đèn vỡ vụn rơi xuống.
Trong phòng lại lần nữa đen nhánh một mảnh.
Tô Yên đè thấp thanh âm
"Không cần nói chuyện, nhớ rõ nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, cô bế ngang Chu Viện lên.
Chuẩn bị đặt người ở trên giường.
Mà Chu Viện lúc này, ý thức đã khôi phục không sai biệt lắm.
Cô ấy ôm chặt lấy cổ Tô Yên.
Không chịu buông tay.
"Em về sau còn có thể nhìn thấy anh sao?"
Không biết vì sao thanh âm trở nên khẩn trương.
Tô Yên nghe cô ấy nói chuyện.
Cho rằng Chu Viện bị chuyện vừa nãy dọa tới rồi.
Ra tiếng
"Thả lỏng đi, cô sẽ không có việc gì."
Chu Viện gật gật đầu
"Em biết, anh sẽ bảo vệ em."
Tô Yên lên tiếng
"Ừm."
Ngữ khí Chu Viện từ khẩn trương dần dần trở nên thẹn thùng
"Lúc trước khi ngất xỉu, em có ấn vòng tay."
Nói xong, giơ lên vòng tay trên tay mình.
Nó có màu hồng nhạt, ở giữa còn có viên đá quý hình tròn.
Tô Yên cố nói giọng khàn khàn
"Cô làm rất tốt."
Lúc này, cửa phòng 601 phịch một tiếng bị phá mở.
Thời Thù mặc một thân áo dài màu đen đi vào.
Nương ánh trăng mờ nhạt bên ngoài.
Chỉ thấy cảnh tượng Tô Yên ôm Chu Viện kia.
Tô Yên nhìn thoáng qua người tới.
Còn chưa nói chuyện, Chu Viện liền ra tiếng
"Anh hùng, anh ở nơi này trông trừng đi? Anh, anh ở nơi này em mới có thể an tâm. Bằng không, sẽ ngủ không được."
Thanh âm ngắc ngữ, đại khái là quá khẩn trương.
Thời Thù đứng dựa ở ven tường cười nhạo ra tiếng.
Tô Yên ngữ điệu khàn khàn
"Thân phận tôi không tiện, nhưng vô luận cô ở chỗ nào, tôi đều sẽ bảo hộ cô. Yên tâm."
Chu Viện nghe lời này, đầu dựa vào bả vai Tô Yên, như là chim nhỏ nép vào người, gật gật đầu
"Ân ân, cảm ơn anh cứu em."
"Nên làm. Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Chu Viện đồng ý
"Ân"
Nhưng là cổ tay ôm Tô Yên, còn không có buông ra.
Thật vất vả mới nhìn thấy người lần nữa.
Sao có thể dễ dàng buông ra đây??
Cô ra tiếng
"Anh hùng lại ôm em trong chốc lát đi, em vẫn còn rất sợ hãi."
Thời Thù khoanh tay ôm ngực, dựa vào ven tường, tầm mắt sâu kín
"Cảnh sát sắp tới."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên đã khom lưng đặt Chu Viện lên trên giường.
Lúc này, Chu Viện thành thành thật thật buông tay.
Hai mắt ẩn tình nhìn Tô Yên nhảy cửa sổ rời đi.
Tô Yên vừa đi, Chu Viện ngã vào trên giường.
Vuốt ngực mình.
Vẫn đập thực mau a.
Cảm giác trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Cô ôm chăn ở trên giường lăn một cái
"Ưm, anh hùng thật soái, thật soái a!!"
Đến nỗi chuyện thiếu chút nữa bắt đi, hoàn toàn ném ra sau đầu.
Thời Thù nhìn bộ dáng Chu Viện, hơi thở quanh thân càng ngày càng thâm trầm.
Tầm mắt càng ngày càng tối tăm.
Sau đó, quay đầu rời đi.
Chỉ để lại Tần Như kinh ngạc đến ngây người, chân run lên, còn phải giải quyết tốt hậu quả.
Chờ đến lúc Thời Thù trở lại phòng, Tô Yên cũng đã đi trở về.
Cô ngồi ở trên sô pha.
Thời Thù vừa tiến vào.
Hai người liếc nhau.
Thời Thù tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm Tô Yên.
Hỏi một câu
"Nhiệm vụ này không thể hủy bỏ?"