Diệp Tiêu rối rắm.
Đây là thói quen nửa tháng qua.
Bởi vì Diệp Tiêu vẫn luôn ở nhà.
Tô Yên một khi về đến nhà đều sẽ ôm hắn một cái, hôn hắn trong chốc lát, sau đó nói chuyện ngày hôm đó làm cái gì.
Thế cho nên làm Diệp Tiêu hình thành thói quen, cho rằng mỗi khi bọn họ gặp mặt đều sẽ phải ôm một cái, hôn hôn.
Nhưng cô nhìn thấy hắn, cái gì cũng không có.
Diệp Tiêu cúi đầu, bị cô nắm đi vào quân khu.
Người chung quanh đi ngang qua, đều sẽ dừng lại hành quân lễ với Tô Yên.
Hoặc là kêu một tiếng thượng tướng.
Nhưng ánh mắt bọn họ, tất cả đều đảo quanh ở trên người Diệp Tiêu.
Ưm, thượng tướng mang một nam tử gầy yếu tới quân khu.
Còn nắm tay hắn.
Là chồng của thượng tướng sao?
Xem bộ dáng tay nhỏ chân nhỏ kia.
Hình như có chút gầy a??
Nhưng nhìn người ta kìa, lớn lên thực đẹp, thấy hắn cúi đầu, bộ dáng có chút không cao hứng.
Lại nhìn nhìn thượng tướng của bọn họ.
Cái khí thế kia.
Không phải... thượng tướng cường đoạt người ta đấy chứ?
Xem một màn này, trong lòng mọi người bắt đầu có đủ loại ý tưởng.
Tô Yên lôi kéo Diệp Tiêu đi nhà ăn quân khu.
Lúc này đã qua thời gian dùng cơm giữa trưa.
Nhà ăn cũng không có nhiều người.
Tô Yên bởi vì thân phận thượng tướng, tất nhiên là có đặc quyền.
Chỉ trong chốc lát, ba mặn một canh được mang lên bàn.
Cô múc một bát canh cá cho Diệp Tiêu ngồi đối diện.
Đưa tới trước mặt hắn
"Uống hết."
Diệp Tiêu không có động, ngược lại là nhìn Tô Yên, trong ánh mắt hàm chứa u oán cùng ủy khuất.
Tô Yên chớp chớp mắt, cho rằng mình nói chuyện có chút nặng.
Giải thích
"Canh cá rất tốt cho thân thể."
Nhưng mà lời này không có tác dụng.
Hắn vẫn là ở đằng kia nhìn cô, giống như cô vợ nhỏ bị khi dễ, ủy khuất cực kỳ.
Cả nửa ngày sau, cô ra tiếng
"Nói chuyện."
Diệp Tiêu chậm rì rì, một đôi con ngươi u oán nhìn cô.
"Em vẫn chưa hôn anh, cũng không có ôm anh."
Nói xong, Tô Yên sửng sốt.
Diệp Tiêu lại ủy khuất ba ba bồi thêm một câu
"Anh đã đợi thật lâu."
Nhà ăn to như vậy, ở một chỗ nào đó truyền đến tiếng phun canh.
Tuy rằng giờ ăn cơm đã qua.
Nhưng nhà ăn này vẫn còn có binh lính tập huấn muộn đang ăn cơm.
Khó có khi nhìn thấy thượng tướng xuất hiện ở nhà ăn, vốn dĩ đã chói mắt.
Kết quả cô còn mang theo một chàng trai có quan hệ ái muội không rõ.
Tuy rằng binh lính đều từng người ăn cơm của mình.
Nhưng tất cả chú ý đều dồn lại trên đầu hai người.
Hơn nữa nhà ăn ít người, thực an tĩnh.
Hai người bọn họ nói chuyện, bị người bên cạnh nghe rõ ràng.
Lời nói kia của Diệp Tiêu, làm mỗ vị huynh đệ đang ăn canh hoàn toàn sặc.
Ách, hóa ra tên con trai thiếu tướng mang đến là người của cô a.
Nhưng mà tính cách này, có chút... , mọi người ở trong lòng bình phán một phen, mãi cũng không tìm được một từ nào thích hợp để hình dung.
Còn nữa, Tô Yên thượng tướng, một thế hệ chiến thần.
Tuy rằng lạnh như băng, nhưng là diện mạo xuất sắc, rất đẹp.
Ở trong đám binh lính, rất nhiều người đều coi Tô Yên thượng tướng phong làm thần tượng.
Đều cho rằng, chỉ có nam nhân rất cường đại mới có thể làm Tô Yên thượng tướng khuynh tâm.
Chỗ nào biết, tới một vị yếu ớt như vậy.
Trong lòng binh lính nhiều ít có chút chênh lệch.
Mà càng làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, thượng tướng thật đúng là sủng tên nam nhân này.
Thế nhưng thật sự đứng lên, hôn hắn một chút.
Trước công chúng, tất cả đều an tĩnh.
Có người không có cầm chắc màn thầu trong tay, làm rơi xuống trên mặt đất.
Tô Yên liếc mắt một cái, không nói gì.
Chỉ là nhìn Diệp Tiêu
"Vừa lòng? Có thể ăn canh chưa?"
***
Diệp Tiêu gật đầu, trong mắt ủy khuất kia cũng biến mất sạch sẽ.
Tay cầm thìa, cúi đầu một ngụm một ngụm uống.
Tô Yên nhìn thời gian
"Tới chậm như vậy, trên đường có việc?"
Diệp Tiêu sống lưng cứng đờ một chút.
Nghĩ đến chuyện mình hút cạn máu một con bò, có chút mất tự nhiên.
"Anh, anh, không."
Khẩn trương khẩn trương, lại nói lắp.
Tô Yên nhìn hắn
"Không muốn nói?"
Hắn do dự nửa ngày, sau đó gật đầu.
Tô Yên nhìn hắn, thấy hắn thấp thỏm bất an, đứng lên, hôn trán hắn một chút.
"Thả lỏng, không muốn nói cũng không sao."
Diệp Tiêu thấy cô không hề truy vấn, còn hôn mình.
Thần sắc cao hứng trong mắt lại lần nữa dâng lên.
Một ngụm một ngụm uống canh cá, rốt cuộc thả lỏng lại.
Lúc này, màn hình điện tử lớn ở nhà ăn đang truyền phát tin vấn đề hoàn cảnh tinh tế.
Đột nhiên lại đen phụt một tiếng.
Chờ đến khi lần nữa truyền phát ra hình ảnh, lại làm một chúng binh lính kinh ngạc đến rớt đũa trong tay
"A -, thật thoải mái, dùng sức, lại dùng lực một ít."
"A -"
Một giọng nam rên rỉ cùng với hơi thở thô suyễn truyền đến.
Chỉ thấy hình ảnh.
Hai tên nam nhân trần truồng, đang làm một ít chuyện tình cảm mãnh liệt.
Nếu là chỉ như thế còn không có cái gì.
Chỉ thấy cái người đang ghé vào trên giường thừa nhận thế công, trên người có các loại chất lỏng không rõ đan chéo, mặc đồ hầu gái bị xé hư, vẻ mặt mê đắm.
Gương mặt kia, thình lình chính là thiếu tướng Tôn Hi.
Tôn Hi thiếu tướng thế nhưng đồng tính luyến ái.
Lại còn là thụ.
Ngẫm lại gương mặt kia, ân, làm thụ cũng rất thích hợp.
Còn chơi COS nữ trang.
Thậm chí còn có... SM.
Chỉ thấy nam nhân đứng ở phía sau kia, trong tay nắm một cái roi da, bạch bạch bạch quất đánh ở trên người Tôn Hi.
Hắn phát ra thanh âm khó nhịn, nghe tới còn rất hưởng thụ.
Video mười phút.
Đám binh lính nhịn không được phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.
"Tôn Hi thiếu tướng chơi thật lớn a."
"Còn có thể chơi như vậy? Tôn Hi thiếu tướng có thể chịu được?"
"Ai, ai biết, ăn cơm ăn cơm, tiếp theo còn có huấn luyện."
Tô Yên thực bình tĩnh ăn cơm.
Không chỉ là màn hình điện tử ở đây, mà toàn bộ quân khu, bất cứ chỗ nào có thể phát hình ảnh, hết thảy đều truyền phát ra tin này.
Diệp Tiêu xem đến ngây người kinh ngạc, đã lâu cũng chưa phản ứng lại.
Tô Yên vươn tay quơ quơ trước mặt hắn
"Chiếu xong rồi, còn muốn nhìn?"
Diệp Tiêu sắc mặt đỏ bừng, nỗ lực lắc đầu
"Hắn, bọn họ, đang làm cái gì?"
Tô Yên có chút kinh ngạc, nhìn kỹ xem Diệp Tiêu
"Tiểu Hoa chưa cho anh xem?"
Diệp Tiêu sửng sốt
"Xem cái gì?"
Tô Yên lắc đầu,
"Không có gì, bọn họ đang······ chơi."
Cô suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng nghĩ đến một lời giải thích.
Cũng không trách cô hoài nghi Tiểu Hoa.
Cái hệ thống kia của cô, giống như luôn yêu thích chiếu phim cấm.
Thế cho nên cô còn tưởng rằng Diệp Tiêu đã sớm gặp độc thủ.
Lúc này đây, Tiểu Hoa làm không tồi.
Cô nghĩ, lại múc một chén canh cho Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu tựa hồ còn chưa có phục hồi tinh thần lại.
Một khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng thật lâu không có bình ổn xuống.
Chờ đến khi cơm nước xong.
Tô Yên trực tiếp lôi kéo Diệp Tiêu đi bệnh viện quân khu.
Kiểm tra một lần từ trong ra ngoài cho hắn.
Cuối cùng đến trước mặt bác sĩ
Cô hỏi ra tiếng
"Thân thể hắn thế nào?"
"Tuy rằng còn có chút suy yếu, nhưng đã ở trong phạm vi giá trị bình thường. Kiểm tra sức khỏe đủ tư cách."
Tô Yên gật đầu
"Đưa cho ta một phần báo cáo sức khỏe đã đóng dấu, tất cả những báo cáo đều đưa."
"Được, thượng tướng."
Cô vừa nói chuyện, vừa cái nút áo cho Diệp Tiêu.