Trước khi tới yến hội, Triệu thừa tướng đã dặn dò mấy trăm lần, nói sứ thần lần này tới chỉ sợ không có ý tốt, bảo Lâm tướng quân không được làm việc lỗ mãng.
Bây giờ nhìn lại, đây làm sao có thể là tới hòa thân, rõ ràng là tới gây chuyện.
Sau đó, có không ít võ tướng không kiềm chế được, đồng thời đứng dậy,"Ta tới thử."
Âu Dương Linh gật đầu, bày tư thế mời.
Giọng nói linh động."Hy vọng các vị tướng quân, thủ hạ lưu tình."
Bảy người lên sân khấu, sau đó là một trận chiến kịch liệt.
Nữ tử cưỡi trên người hổ trắng, dáng người yểu điệu cười ngâm ngâm.
Bảy người dùng tất cả kỹ xảo, lại không làm con hổ trắng và nữ tử kia bị thương một chút naog.
Một chén trà nhỏ sau, bùm!
Người cuối cùng bị con hổ kia đánh ngã, nó gầm lên, làm không ít quan văn run sợ.
Lần này, không khí càng cứng nhắc.
Xuân Hoa thấy Tô Yên còn bưng bầu rượu đưngs ở chỗ này, ý bảo nàng một chút,"Còn không đưa cho điện hạ?"
Tô Yên gật đầu, đi đến phía trước, đặt bầu rượu xuống cái bàn phía trước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng không quan tâm không khí giằng co trên đài.
Hắn nhìn thấy Tô Yên khom lưng rót rượu cho hắn, khóe môi cong cong.
Tô Yên đang định đứng dậy, hắn lại cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Chén rượu trong tay Tô Yên bị đổ ra ngoài một ít.
Hắn tới gần, giọng nói nhẹ nhàng,"Sao lại đi lâu như vậy? Cọ tới cọ lui."
Nàng đặt ly rượu xuống bàn, tay còn bị người nắm chặt.
Tô Yên cảm giác được bên cạnh có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Nghiêng đầu nhìn lại, là người của Đại hoàng tử.
Âu Dương Linh đang đứng trên đài vô tình đảo mắt qua.
Khi nàng ta nhìn thấy Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Đây không phải là nha hoàn vừa nãy đụng phải mình sao?
Không chết?!
Âu Dương Linh híp mắt, lại nhìn về phía Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi ở bên cạnh.
Ban đầu lần liên hôn này, nàng ta đã vừa ý Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Trong ba hoàng tử, hắn dễ điều khiển nhất.
Mà bây giờ, người nàng ta vừa ý, lại đang mờ ám lôi lôi kéo kéo với một nha hoàn đáng phải chết.
Làm lơ nàng ta như vậy, đều nên chịu trừng phạt.
Đặc biệt là nha hoàn kia, lấy chết tạ tội đều là nhẹ.
Vừa nghĩ, trong mắt đã hiện lên một tia sát ý.
Nàng ta từ trên người con hổ đó xuống dưới, duỗi tay vỗ vỗ người nó, ngón tay nắm lông của nó, dùng sức.
Con hổ kia lập tức đau đến nỗi mất khống chế,"Rống!!!"
Giây tiếp theo, hướng tới vị trí của Tô Yên và Hiên Viên Vĩnh Hạo chạy tới.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai sợ tới mức thét chói tai,"A a a a!! Ký chủ! Hổ!"
Chuyện này xảy ra quá nhanh, làm người ta không kịp phản ứng.
Ngay cả Nam Đường cũng không kịp phản ứng.
Mắt thấy hai người sắp bị mãnh hổ cắn xé.
Chỉ là giây tiếp theo, Tô Yên lại chắn trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Mặt không đổi sắc, cầm đĩa thức ăn trên bàn, ầm một chút, ném về phía con hổ dám kêu to gọi nhỏ với nàng.
Mãnh hổ đang chạy tới, giây tiếp theo đã lùi lại vài mét, đứng một chỗ phát ra tiếng nức nở.
Mọi người đều ngây ngẩn.
Con hổ này... bị làm sao vậy?
Bị dọa sợ?
Sau đó, tầm mắt của mọi người lại đặt trên nha hoàn dám đánh con hổ đó.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩn người, tiếp theo trực tiếp ôm lấy Tô Yên, cười ha ha.
Chờ đến khi cười đủ, lại gác đầu lên vai Tô Yên, nhắm mắt lại, bộ dáng bị dọa sợ hãi.
"Con hổ vừa nãy thật là hung tàn, bổn cung bị dọa sợ."
Môi mỏng lúc đóng lúc mở, nói cùng thật sự giống nhau.
Tô Yên nhìn người đang gác đầu lên vai nàng, nghĩ nghĩ, vỗ vỗ lưng hắn, an ủi nóii,"Có ta ở đây, sẽ không để nó cắn ngươi."
Giọng nói mềm mại ấm áp, lại làm người cực kỳ an tâm.