Chương 1895: Xin chào, học bá! 19

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Tiểu Hồng tung ta tung tăng chạy theo sau Tô Yên. Nhỏ giọng nói "Chị vì sao lại lo lắng tên kia bị thương? Rõ ràng hắn rất hung dữ." Thiếu chút nữa Tô Cổ cũng không chế trụ được. Tô Yên xuất hiện ở cửa, biểu tình nồng đậm lệ khí của Cổ Quyết lập tức tiêu tan. Tiểu Hoa "Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên." Ký chủ cái gì cũng chưa làm, một ngôi sao đã sáng lên rồi. Tiến triển này, đặc biệt nhanh chóng a. Cổ Quyết vẻ mặt u oán ủy khuất "Chủ nhân, bọn họ khi dễ ta." Tô Cổ đứng ở cửa nghe vậy, mí mắt nhảy dựng. Lúc này, Tô Yên đã đi vào bên trong. Cổ Quyết liền nhào tới ôm lấy cô, không ngừng run rẩy dụi đầu vào vai cô. Với cái thân hình cao hơn m8 kia của hắn mà còn cố dụi đầu vào vai Tô Yên thấp bé, trông phá lệ khôi hài. Tô Yên vỗ vỗ sống lưng hắn, xem như trấn an. Thân thể đang căng chặt của Cổ Quyết rốt cuộc cũng dần dần thả lỏng. Cảm nhận được sự thay đổi của hắn, Tô Yên lúc này mới mở miệng "Khi dễ anh như thế nào?" Cổ Quyết "Bọn họ muốn kéo chăn của ta, để ta trần trụi cho bọn họ xem." Khi nói lời này, vốn dĩ lệ khí đã tiêu tán lại lần nữa chậm rãi tụ tập. Hắn ôm Tô Yên "Cổ Quyết là của chủ nhân, chủ nhân nói ai cũng không thể xem." Hắn đang rất nghiêm túc nghe lời chủ nhân nha. Nhìn đi, hắn thật ngoan. Cổ Quyết trong lòng âm thầm cân nhắc. Tiểu Hoa "Ah- háo sắc." Tô Cổ lãnh đạm nói "Chú Trương thay quần áo cho hắn, có hai nữ giúp việc đi ngang qua, cửa không đóng, họ thiếu chút nữa đã bị hắn moi tim." Tô Yên vừa nghe vậy, cô nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương. Cổ Quyết thấy phản ứng này của chủ nhân, dường như biết mình làm không đúng, lập tức nói "Chủ nhân, bọn họ không chết, ta không giết bọn họ." Tô Cổ "Không phải không muốn giết, là giết không thành." Nếu không phải vừa vặn hắn tới tìm Tô Yên có việc muốn nói, sợ là hai nữ giúp việc kia đã chết rồi. Cổ Quyết thấy Tô Yên nhíu mày, hắn cọ bả vai Tô Yên, nói "Chủ nhân có nói, nam nữ khác nhau, không thể để cho người khác nhìn ta, là bọn họ sai." Cổ Quyết chưa từng cảm thấy mình làm sai. Ai bảo hai người kia nhìn trộm hắn. Hắn chính là của chủ nhân. Nghĩ nghĩ, đôi mắt màu lam của Cổ Quyết đảo qua Tô Cổ đang đứng ở cửa. Không biết suy nghĩ cái gì, lông mi run rẩy, mí mắt buông xuống, máu tươi theo ngón tay, rơi xuống thảm lông. Tô Cổ tự nhiên nhận thấy được Cổ Quyết đang nhìn mình. Cậu lãnh đạm mở miệng "Hắn lần đầu biến thành người, có nhiều việc còn chưa hiểu. Có thể hiểu được." Tiểu Hồng đang căm giận nhìn Cổ Quyết, nghe ngữ khí nói chuyện của Tô Cổ biến đổi, nó sửng sốt "Cái gì?" Nghe Tô Cổ nói như vậy, hình như, hình như có chút hợp lý. Lúc này, Tô Yên mở mắt, nói "Tiền thuốc men, phí an dưỡng, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đều có thể lo. Lát nữa ta sẽ mang hắn đến bệnh viện xin lỗi bọn họ." Cổ Quyết rầu rĩ "Không -" Xin lỗi? Hắn không sai, vì sao phải xin lỗi? Sớm biết như vậy, còn không bằng giết chết luôn. Tô Cổ nghe xong, gật đầu "Được!" Sau đó, cậu dẫn theo Tiểu Hồng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, còn có Cổ Quyết cùng Tô Yên. Cô lên tiếng "Giết người là không đúng." Cổ Quyết "Lúc bị đưa đi, bọn họ vẫn còn thở phì phò." Tô Yên "Thuộc về hành vi giết người không thành." Tuy rằng hắn không phải con người, cũng không cần tuân thủ theo quy tắc xã hội. Nhưng về sau, nếu muốn sinh sống ở chỗ này thì không thể giết người, đây là điểm mấu chốt. Không thể nhượng bộ, bằng không, về sau sẽ xảy ra chuyện.