Chương 570: Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ 43

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:12

Tô Đường thấy cô không có trả lời, cúi đầu, bẻ ngón tay bắt đầu nói bậy về Diệp Lương. "Cô ta không tốt, cô ta đánh không lại anh, cô ta còn không có cách nào bảo vệ em, nhưng anh có thể. Cô ta không biết cười, nhưng anh biết. Cô ta không ôm em, anh sẽ chỉ ôm em." Tô Yên nhìn Diệp Lương đang đi tới ở phía sau Tô Đường. Yên lặng duỗi tay, ngăn cản Tô Đường lại. Nhanh chóng nói một câu. "Anh tốt hơn." Tô Đường vừa nghe thế liền vui sướng. Hắn cũng cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân. Quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện cùng Diệp Lương. Tô Đường sống lưng thẳng tắp. Đặc biệt là khi Tô Yên nói câu kia, lần này nhất định Diệp Lương cũng nghe thấy rồi. Quả nhiên, vẫn là hắn tốt nhất. Tô Đường sung sướng nheo nheo mắt. Sau đó duỗi tay ôm lấy Tô Yên. Diệp Lương nhìn Tô Đường vài lần, cuối cùng ánh mắt chuyển dời lên người Tô Yên. "Sáng ngày mai lên đường xuất phát, nghỉ ngơi sớm một chút." Thanh âm cô ấy đạm mạc. Tô Yên gật đầu. "Được." Tô Đường hừ hừ hai tiếng. Tô Yên nhất định cảm thấy hắn tốt nhất. Nói xong Diệp Lương liền trở lại trong xe. Túc Thiên thấy ánh mắt Diệp Lương luôn nhìn theo phương hướng Tô Yên. Hắn tò mò "Em nhìn cái gì vậy?" Diệp Lương nhíu mày một chút. Hơn nửa ngày sau, lên tiếng "Tô Đường kia, giống như có địch ý đối với tôi." Túc Thiên liếc mắt nhìn ra bên ngoài một chút, cười nói " Em không biết sao?" Diệp Lương quay đầu lại, nhìn Túc Thiên "Không biết cái gì?" " Hắn coi em như tình địch." Nói đến đây, Túc Thiên nhịn không được cười ra tiếng. Mà trái lại Diệp Lương càng nghe càng không rõ. " Tình địch? Tôi là nữ." Túc Thiên ôm lấy Diệp Lương, xoay cô lại một vòng rồi ôm lấy. Diệp Lương đẩy ra nhưng hắn gắt gao ôm, nhất quyết không buông. Sau đó than thở một tiếng "Em so với đàn ông còn lợi hại hơn. Chỉ đứng một chỗ đã khiến người ta mê muội, làm tôi thấy thực lo lắng, sợ em có một ngày bị một con hồ ly tinh mê hoặc rồi chạy mất." Diệp Lương nhắm mắt lại "Anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không thích con gái." Túc Thiên mày hơi nhíu, lần đầu tiên nghe được câu trả lời khẳng định của Diệp Lương về cái đề tài này. "Tôi cảm thấy, em đối với Tô Yên cũng thật đặc biệt. Trên người cô ấy có điều gì hấp dẫn em sao?" Diệp Lương nhắm mắt, lại trầm mặc thật lâu. "Nhìn đến cô ấy, sẽ nhớ đến tôi của trước kia." Không sợ hãi bất cứ thứ gì, cũng không đem bất luận cái gì để vào mắt. Yêu, hận, phẫn nộ, vui sướng. Những cảm xúc đó không quan hệ gì với cô. Ngày hôm đó cô ấy cứu Tô Yên, nhìn cô bị người khác đẩy xuống cầu thang, cô không tức giận, cũng không quát mắng. Vỗ vỗ bụi đất trên người rồi đứng dậy, cũng chỉ liếc mắt nhìn người đàn ông kia hai lần. Một khắc đó, trong lòng Diệp Lương có chút xúc động. Tô Yên giống như người đứng xem, sẽ không bởi vì những việc này mà phập phồng dao động. Cô chẳng hề quan tâm mặc dù chính mình cũng là người trong cuộc. Thật sự rất giống. Càng thấy như vậy, Diệp Lương càng muốn dùng toàn bộ khả năng để giúp cô. Không vì cái gì cả, cô đáng giá như thế. Ngày hôm đó, cô một mình đấu với Tần Cầm, vốn dĩ ở bên ngoài xe hàng, Tần Cầm đã nói lời khiêu khích châm chọc từ lâu. Tô Yên đều thờ ơ. Cho đến khi, Tần Cầm nói một câu liên lụy đến Diệp Lương. Tô Yên từ trên xe hàng đi xuống, mở miệng câu đầu tiên là, đấu một với một không? Bởi vì Diệp Lương giúp Tô Yên, cho nên cô sẽ ra mặt nếu người khác tổn hại danh dự của Diệp Lương. Bốn chữ tri ân báo đáp, đây là một triết lý ai cũng biết. Nhưng trong mạt thế, càng là lấy oán trả ơn. Muốn cứu người nhưng lại bị chính tay người mình cứu đẩy vào bầy tang thi, cô đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy. Cô một đường đi tới bây giờ, thấy được nhiều việc mất đi nhân tính, khiến lòng người run sợ. Nhưng cô biết, Tô Yên sẽ không như vậy. Cho nên, Tô Yên đáng giá.