"... Mạt thế đến, cô ta có được dị cô không gian, chẳng những có thể giả chết, mà còn có thể giả làm vật sống. Chỗ tránh nạn này chính là do cô ta thành lập. Nam chính là tang thi, tên là Mặc. Trước kia là quản gia của nhà cô ta. Vì cứu cô ta, bị tang thi cắn. Nhưng nữ chính không vứt bỏ không buông tay, hơn nữa nam chủ tuy bị biến thành tang thi cũng không có thương tổn nữ chủ, rất nghe lời nữ chủ. Hai người liền ở chỗ này vượt qua cả đời."
Hừm, một câu chuyện cổ tích tình yêu được bọc trong một lớp vỏ thây ma.
Vừa nghe xong Tiểu Hoa kể về câu chuyện tình yêu tang thi.
Sau đó, liền nghe thấy Lộ Bình đứng phía sau lên tiếng
"Kim Linh?"
Tô Yên quay đầu lại nhìn.
Một bên hỏi Tiểu Hoa
"Hắn có phải là Thiên Đạo chi tử trong 《 Thân ái tang thi Vương đại nhân 》 ?"
"Đúng vậy."
"Lộ Bình là người Thiên Đạo chi tử thứ hai được chọn, anh trai cùng cha khác mẹ của Kim Linh."
Tô Yên nghe xong, cảm giác mình đã hiểu lầm cái gì đó.
"Hai người bọn họ chỉ là anh em?"
Đầu Tiểu Hoa trong lúc nhất thời có chút ngưng trệ, hoàn toàn không hiểu ký chủ nhà mình rốt cuộc muốn hỏi cái gì
"Bằng không thì sao? Ký chủ? Chị tưởng hắn giết nam chính?"
Tô Yên
"Ách, ta nghĩ hai nhân vật nam chính thích nữ chính, cuối cùng ba người bọn họ ở bên nhau."
Tiểu Hoa tức khắc phản ứng lại, vội vàng giải thích với ký chủ
"Ký chủ, là thế này, cuối cùng toàn bộ thế giới đều bị tang thi độc xâm chiếm hủy diệt. Chỉ có ba người bọn họ sống sót. Ở trong không gian của nữ chính."
Cho nên cả ba bọn họ đều trở thành Thiên Đạo chi tử.
Tô Yên đã hiểu toàn bộ quá trình, lên tiếng
"Ừm."
Đường Dã Bạch rõ ràng phát hiện lực chú ý của Tô Yên không ở trên người hắn.
Tuy rằng nói, cũng hiểu lúc này cô đang làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ôm lấy Tô Yên.
Ở bên tai cô thấp giọng
"Miệng vết thương đau."
Đường Dã Bạch thành công thu hút được lực chú ý của Tô Yên.
Tô Yên nhìn hắn từ trên xuống dưới, dò hỏi
"Đau chỗ nào?"
Đường Dã Bạch ôm Tô Yên
"Chỗ nào cũng đau."
Tô Yên cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.
Chỉ có thể lấy ra một viên kẹo, lột vỏ, đưa vào trong miệng hắn.
"Ăn kẹo sẽ tốt hơn một chút."
Vị kẹo sữa dâu tây béo ngậy tràn ngập trong khoang miệng.
Đường Dã Bạch chậm rãi dò hỏi
"Ăn kẹo có thể hết đau không?"
Tô Yên lắc đầu
"Không thể. Nhưng có thể an ủi tinh thần cho anh."
Đường Dã Bạch nghe xong, môi gợi lên nụ cười.
Cô nói cái gì, chính là cái đó.
Tiểu Hoa nghe ký chủ nói
"Hả? Lời này nghe thật quen tai. Giống như em đã nghe nó ở đâu rồi."
Ngay khi Tiểu Hoa đang lẩm bẩm lầu bầu.
Bỗng nhiên một đạo thân ảnh màu đen, phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhanh chóng vụt ra từ phía sau Kim Linh, chạy tới Đường Dã Bạch.
Kim Linh sắc mặt biến đổi
"Mặc! Không được!"
Dứt lời
"Phanh!"
Người đàn ông mặc tây trang giày da, chỉ là trên người mang theo một loại mùi hôi không thuộc về con người.
Trong miệng phát ra một loại âm thanh huyên thuyên không rõ.
Mặc nhanh chóng vươn tay, nhưng lại bị Tô Yên ngăn cản.
Hai người chống đỡ.
Nhìn về phía tay Mặc, rõ ràng chính là vì Đường Dã Bạch mà đến.
Lộ Bình ở phía sau nhắc nhở một câu
"Là mùi hương trên người hắn."
Đường Dã Bạch nghe, mí mắt giật giật.
Rốt cuộc thu liễm một chút.
Cái người kêu Mặc kia, từ điên cuồng dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Kim Linh nhanh chóng đi qua, kéo tay Mặc lại.
Nhẹ nhàng thở ra.
"Làm em sợ muốn chết!"
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía Đường Dã Bạch
"Đừng tùy tiện phóng thích mùi hương trên người."
Đường Dã Bạch mí mắt buông xuống, vừa gật đầu đáp lời, vừa xem tay Tô Yên.