Tô Yên mờ mịt trong chớp mắt.
Cô đã đi qua nhiều thế giới như vậy, nhưng cũng không có phát sinh loại sự tình này bao giờ.
Mời ăn cơm, phần lớn là dụng tâm kín đáo, hoặc là lợi dụng hoặc là có ích lợi dây dưa.
Nhưng khẳng định đều là quen biết.
Loại chuyện như thế này, cô vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Vì tiền?
Cô không có tiền.
Vì sắc?
Sẽ không, bọn họ nhìn qua thực thẹn thùng.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, chị không đói bụng?"
Tô Yên
"Đói"
"Vậy vì sao không đáp ứng?"
Tiểu Hoa vừa nói như vậy, Tô Yên vô pháp phản bác.
Nhìn bọn họ, hỏi lại
"Mời tôi ăn cơm, có điều kiện gì sao?"
Đám nam sinh kia lập tức nhìn ra Tô Yên có ý đáp ứng.
Tức khắc lá gan liền lớn chút, vội vàng xua tay
"Không có, không có, không có."
Một người trong đó mở miệng
"Cũng chỉ là đơn thuần muốn mời cậu ăn cơm, không có ý khác."
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Yên chỉ nghĩ đến một loại khả năng, cô là cá cẩm lý.
Có vận khí tốt.
Sau đó, Tô Yên liền đáp ứng rồi.
Chỉ là, cô từ trước đến nay không thích nợ người khác.
Tuy rằng, đây là do vận khí tốt mang đến, nhưng vẫn là không muốn nợ.
Cho nên đưa tờ vé số 300 tệ kia cho đối phương.
Cô nghiêm túc nói
"Đây là trao đổi."
Mấy nam sinh cầm vé số trúng thưởng cực kỳ càng cao hứng, vài người kich động đến không được.
Cùng Tô Yên đi tới tiệm ăn bên cạnh.
Vừa đi vừa hỏi
"Bạn học, cậu tên gì a?"
"Tô Yên"
"Bạn học Tô Yên bao lớn rồi?"
"Mười bảy"
"Bạn học ở đâu?"
"Ở nơi rất xa."
"A, mình biết rồi, là đi du học đi? Có phải vừa lúc bên kia nghỉ, liền về nước hay không?"
Tô Yên không nói chuyện.
Xem vào trong mắt bọn họ đó là cam chịu.
Mọi người đi vào một tiệm mì.
Tô Yên đi vào, tìm chỗ ngồi xuống.
Theo sát, mấy nam sinh kia cũng đều ngồi xuống.
Không biết là bởi vì Tô Yên quá có khí thế, hay là lớn lên quá đẹp làm cho người ta cảm giác không chân thật.
Bốn nam sinh đều cố tình duy trì khoảng cách cùng cô.
Cô muốn một phần gà rán.
Đợi ước chừng năm phút, gà rán liền được bưng lên.
Giờ này có vẻ đúng là giờ cao điểm, quán ăn cực kỳ đông khách.
Tới tới lui lui, liền có tầm mắt đảo qua trên người Tô Yên.
Lúc đi ra ngoài còn vừa đi vừa nghị luận.
Thế cho nên không một lát sau, tin tức một tiểu mỹ nữ ở quán mì ăn cơm liền được truyền ra.
Nghe nói tiểu mỹ nữ này lớn lên tinh xảo xinh đẹp cực kỳ, kể cả hoa khôi Cao trung Đế Đô cũng kém hơn.
Lúc này Hoắc Từ cùng đám huynh đệ đi mua nước trở về.
Bên cạnh huynh đệ Triệu Tinh Thần hỏi
"Hoắc Từ, đi ăn cơm sao?"
Hoắc Từ đứng ở cổng trường, bộ đồ đen đi moto đã đổi thành đồng phục.
Hắn nhìn thoáng qua phương hướng siêu thị, mở miệng
"Không được."
Nói xong, đi đến siêu thị.
Chờ hắn mua nước đi ra, phát hiện đám người Triệu Tinh Thần còn chưa đi.
Liếc mắt một cái, vặn nắp bình ra, uống nước.
Lúc này thanh âm vài người nói chuyện liền truyền vào lỗ tai hắn
"Ai, nếu không chúng ta đi quán mì kia xem một chút?"
"Mình muốn nhìn một chút, tiểu mỹ nữ kia trông như thế nào mà có thể xinh đẹp hơn hoa khôi của chúng ta."
"Đúng vậy, mình cảm thấy hình dung này quá khoa trương, nghe nói tóc màu xanh lá?"
"Cút đi, người ta đó là màu rong biển."
Hoắc Từ vốn dĩ đi về trường học, bước chân dừng một chút, đi tới trước mặt mấy người này.