Nói xong, Tô Yên xuống xe, đi vào bệnh viện.
Theo lời chú Trương nói, Bạch Hoành Vũ ở tầng hai, khu VIP.
Đi đến trước cửa phòng bệnh, đang định mở cửa đi vào, Tô Yên qua kính thấy Tần Huyên Nhu đang ngồi ở mép giường.
Cô ta đang cúi đầu, trên mặt cười ôn nhu, yên lặng ngồi gọt táo.
Hoàng hôn chiếu vào, hình ảnh rất đẹp.
Tô Yên đẩy cửa ra rồi đi vào.
Tần Huyên Nhu ngẩng đầu, sửng sốt.
Ý cười trên mặt dần tắt.
"Tiểu Yên."
Nói xong, Tần Huyên Nhu nhìn thoáng qua Bạch Hoành Vũ đang trên giường, thanh âm nhỏ lại
"Cậu ấy mới vừa ngủ không bao lâu."
Tô Yên
"Tôi đến thăm cậu ta."
Tần Huyên Nhu thoáng do dự.
Sau đó thật cẩn thận nói
"Tiểu Yên, tớ có việc muốn nói với cậu, tớ nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, có thể đi ra ngoài nói chuyện một chút không?"
Tô Yên nhìn Bạch Hoành Vũ đang ngủ trên giường.
Gật đầu
"Được."
Lúc nói, cô nhìn thoáng qua thời gian.
Tần Huyên Nhu trên mặt lộ ra tươi cười.
Duỗi tay, đặt quả táo để trên góc bàn rồi đi ra ngoài.
Lúc xoay người, tay không cẩn thận quẹt qua quả táo làm nó lăn xuống giường bệnh.
Đầu giường hơi chấn động.
Bạch Hoành Vũ đang ngủ lập tức tỉnh dậy.
Mắt chưa kịp mở liền nghe Tần Huyên Nhu vui mừng nói
"Tiểu Yên, cậu nguyện ý cùng tớ nói chuyện, thật tốt quá."
Giọng nói vừa tắt, liền nghe được cừa phòng cùm cụp một tiếng, đóng lại.
Bạch Hoành Vũ lông mi giật giật, mở mắt.
Tô Yên tới?
Cô ta tới làm gì?
Xin lỗi?
Bạch Hoành Vũ lóe lên vẻ khinh thường.
Thật là chưa từng thấy người nào mưu mô như vậy.
Nghĩ đến Tần Huyên Nhu vừa đi ra ngoài.
Cô gái kia ngàn vạn lần không nên bắt nạt Huyên Nhu.
Bằng không hắn sẽ làm cô ăn không hết gói đem đi. (*gánh hậu quả khôn lường)
Nghĩ vậy, Bạch Hoành Vũ mở mắt, sắc mặt lạnh tanh.
Ngoài hành lang.
Tô Yên nhìn Tần Huyên Nhu đứng đối diện.
Còn chưa nói chuyện, Tần Huyên Nhu nước mắt lưng tròng
"Tiểu Yên, cậu thật sự thực thích Hoành Vũ à?"
Tô Yên nghe vấn đề này, mày khẽ nhíu một chút.
Cũng không phải vấn đề này khó trả lời, mà là cái vấn đề vớ vẩn này bị hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần.
Cô trả lời cũng mệt mỏi, vừa nghe trong lòng liền bài xích.
Ngày nào cũng thích hay không thích.
Hỏi đi hỏi lại không biết chán sao.
Tần Huyên Nhu nước mắt ứ đọng càng nhiều.
"Tiểu Yên, cậu có phải rất chán ghét tớ? Nếu, nếu tới rời xa Hoành Vũ, chúng ta còn có thể khôi phục quan hệ trước kia không?"
Tô Yên
"Nếu tôi nhớ không lầm, mấy việc này cô đều từng hỏi qua, còn có vấn đề khác không?"
Đối lập với vẻ bình tĩnh của cô, Tần Huyên Nhu có chút kich động
"Tiểu Yên, vậy, vậy cậu làm sao mới chịu tin tớ? Tha thứ cho tớ??"
Tô Yên
"Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tuy rằng không phải cô giết chết tôi, nhưng cô gián tiếp khiến tôi cắt cổ tay."
Lúc nói, cô sờ vết thương trên cổ tay.
Nguyên thân đã chết.
Cho nên cô không có biện pháp thay người đã chết tha thứ.
Tần Huyên Nhu lạch cạch một tiếng, rơi lệ.
"Vậy, có phải nếu tớ chết, chúng ta sẽ có thể quay về như trước kia?"
Lúc cô ta vừa buông lời nói, sau lưng Tô Yên truyền đến một tiếng cùm cụp, là tiếng mở cửa phòng.
Một bóng người xuất hiện.
Mà lúc thân ảnh người kia xuất hiện, Tần Huyên Nhu tỏ vẻ sống không còn luyến tiếc, nhắm hai mắt lại.
Hướng tới cửa sổ bên cạnh nhảy xuống.
Tô Yên
"······"
Tiểu Hoa ở trong đầu
"Cmn, Cmn, Cmn!!!"