Chương 1908: Xin chào, học bá! 33

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

"Thứ cô bảo vệ, tôi cũng sẽ giúp cô bảo vệ." Nam Nhiễm nói hết câu này đến câu khác, lúc nói xong, đã đứng sát vào Tô Yên. Cô nghiêng đầu tựa vào bả vai của Tô Yên, tóc xõa xuống. "Được không?" Giọng nói thì thầm, mang theo dụ hoặc. Tựa như tiếng ma quỷ nỉ non ở bên tai. Tô Yên "Không được." Khác với giọng nói đầy dụ hoặc cám dỗ kia, giọng Tô Yên rõ ràng mà nghiêm túc. Trong nháy mắt liền đánh vỡ ảo tưởng kia. Tuy vậy nhưng Tô Yên vẫn chưa đẩy Nam Nhiễm ra. Nam Nhiễm thở dài. "Cũng được." Cô nói xong, dừng một chút. Suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp "Vậy thì cô đi chết đi." Vừa nói xong, Người Bất Tử ở xung quanh trong nháy mắt liền bao vây xung quanh hai người. Vô số Người Bất Tử bay ra từ trong không khí. Tô Yên cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của Nam Nhiễm "Cô chắc chắn là cô có thể giết tôi?" Nam Nhiễm ngừng lại. Đôi mắt đang rũ xuống hơi chuyển động, sau đó ách ra khỏi người Tô Yên. Đôi mắt màu than chì dừng trên người Tô Yên, có chút tò mò hỏi "Chơi vui không?" Tô Yên "Hả?" "Được Thiên Đạo lựa chọn trở thành Chủ Thần, có thú vị không?" Tô Yên "Cũng được." Cô chưa bao giờ được làm gì khác, chỉ có mỗi thân phận này. Có vui hay không cô cũng chưa từng nghĩ đến. Chỉ là làm việc nên làm. Nam Nhiễm nhìn lướt qua Tô Yên. Lại nhìn chằm chằm vào trái tim của cô. Nhìn thật lâu sau đó nở một nụ cười. Nụ cười kia tựa như là thiên thần, ánh mắt trong vắt. "Cô là Chủ Thần, bao dung vạn vật, chiếu sáng đại địa, con dân của cô có vài nguyện vọng nhỏ nhoi, chẳng lẽ cô cũng không chịu thực hiện sao?" Tô Yên "Không chịu." Nam Nhiễm ngừng cười, sau đó lùi lại. Tức khắc, ở giữa đám Người Bất Tử, vương tọa điêu khắc đầy hoa văn bụi gai xuất hiện. Nam Nhiễm ngả người xuống, vừa vặn ngồi vào vương tọa. Cô dựa vào ghế, trang phục đỏ tươi, cơ thể trắng nõn, nhìn càng thêm yêu diễm. "Tôi muốn có Minh Thạch. Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện giao trái tim của cô ra." Tiểu Hoa nói thầm "Sao nghe cứ như là thích ký chủ vậy nhỉ." Lúc này Tiểu Hồng đang ngồi trên ghế ăn một xiên hồ lô. Đây chính là xiên hồ lô cuối cùng trong tủ lạnh, ăn xong rồi là sẽ hết. Nghĩ vậy, Tiểu Hồng càng thêm quý trọng. Không giống như trước kia nuốt cả quả táo, mà là nhẹ nhàng liếm từng chút. Sau đó, đồng chí Nam Nhiễm đang ngồi trên vương tọa nhìn thấy chuỗi hồ lô đường đỏ chói. Cô tò mò "Ăn rất ngon sao?" Chủ yếu là nét mặt của Tiểu Hồng trông quá hưởng thụ, vậy nên mới khiến cho cô chú ý. Tiểu Hồng lắc chân, gật gật đầu "Ừm ừm -" Nam Nhiễm mở lòng bàn tay ra, thong dong nói "Đưa tới đây." Tiểu Hồng không muốn cho, giả bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ăn hồ lô của mình. Ngón tay Nam Nhiễm gõ gõ tay vịn hai cái. Người Bất Tử xung quanh lập tức đồng loạt xông về phía Tiểu Hồng, bao vây nó cùng Tô Cổ. Nam Nhiễm làm như không có gì, một tay chống cằm, nói "Ta cũng không phải người không nói lý. Ngươi thật sự không muốn đưa cũng được. Chỉ cần ngươi từ chối, ta liền từ bỏ." Tiểu Hồng lập tức lên tiếng "Ta từ chối!" Nam Nhiễm dựa vào vương tọa, chậm rãi nói "Không nghe nó nói sao? Cướp cho ta. Không cướp được, vậy thì bóp chết nó." Nam Nhiêm nói xong, Tiểu Hồng lập tức cứng đờ. Người Bất Tử trong nháy mắt liền lao tới cướp kẹo hồ lô. Phản ứng đầu tiên của Tiểu Hồng là đem kẹo hồ lô nhét vào trong miệng của mình. Ăn hết, vậy thì không cướp được nữa. Tô Cổ đứng bên cạnh, vươn tay rút kẹo hồ lô ra rồi ném vào không trung.