Nhưng hiện giờ...
Âu Dương Du nhìn người đang nằm trên giường, không nói thêm một câu.
Hắn lên tiếng
"Ngươi nghỉ ngơi cẩn thận."
Dứt lời liền quay đầu đi khỏi phòng.
Tống Trinh đột nhiên duỗi tay, túm được y phục của Âu Dương Du, bởi vì có chút sốt ruột, giọng nói của nàng ta nghẹn ngào
"Tướng quân, việc mọi người trong quân doanh đồn rằng người hứa cho Tống Trinh ngôi vị Vương phi, thật sự không phải do thuộc hạ truyền ra."
Âu Dương Du dừng chân, quay đầu nhìn lại, sắc mặt vẫn lạnh băng không hề dao động.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu
"Ngươi rất muốn gả cho ta sao?"
Hắn không xưng là bản Tướng quân như mọi khi.
Chỉ đơn giản hỏi nàng như một người nam nhân và một người nữ nhân.
Không liên quan đến tên tuổi, chỉ đơn giản là bản thân hắn.
Tống Trinh do dự một khắc, sau đó nhìn về phía Âu Dương Du, có chút khiếp đảm
"Cái này, cái này, thân phận của Tướng quân cao quý như vậy, thuộc hạ không dám."
Âu Dương Du nhìn Tống Trinh.
Lúc lâu sau, hắn mới dời ánh mắt đi.
"Bản Tướng quân sẽ tra rõ ai là người phát tán tin đồn đó trong quân doanh, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, việc ngày sau về sau lại nói."
Nói xong, Âu Dương Du liền đi thẳng ra ngoài, không hề dừng lại một bước.
Bàn tay đang nắm chặt y phục của Tống Trinh cũng phải buông ra.
Không hiểu vì sao lúc hỏi Tống Trinh câu đó, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt của Tô Yên.
Hắn nhớ tới những lời nàng nói khi ở quân doanh.
Lần đầu tiên hắn thấy một người thẳng thắn không cố kỵ như vậy.
Hơn nữa cũng không buồn để ý đến mặt mũi của hắn hay quan tâm xem hắn có tức giận hay không.
Nếu hắn cũng hỏi nàng câu này, có lẽ nàng sẽ thẳng thắn nói cho hắn biết, nàng có muốn gả hay không.
Âu Dương Du đứng bên ngoài phòng, mưa càng lúc càng lớn.
Sắc mặt hắn lạnh băng, nhìn không ra cảm xúc.
Thời tiết Thượng Vận thành lại muốn trở lạnh rồi.
Mưa cả một đêm, cho đến khi sắc trời sáng lên, khó khăn lắm mưa mới ngừng.
Lúc Tô Yên tỉnh lại, nhìn thời tiết bên ngoài hiếm có từ khi nàng tới đây.
Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Ách, ngày hôm qua, nàng không có gây ra chuyện gì lớn chứ?
Vừa nghĩ, nàng vừa rời giường, ngồi xuống bàn trà, rót một ly trà lạnh.
Tiểu Đào đứng bên ngoài trực, nghe thấy động tĩnh trong phòng Tô Yên, Vội vàng lên tiếng hỏi
"Công Chúa điện hạ, người tỉnh rồi sao."
Tô Yên lên tiếng
"Ừ."
Tiểu Đào liền đẩy cửa tiến vào.
Nhìn chủ nhân ngồi ngoan ngoãn uống trà lạnh, Tiểu Đào cũng không dám lập tức tiến lên.
Đứng ở ngoài cửa, dè dặt hỏi
"Công Chúa điện hạ có còn nhớ ngày hôm qua người làm chuyện gì không?"
Tô Yên không nói lời nào, vẫn tiếp tục uống trà lạnh.
Tiểu Đào đột nhiên hỏi vậy, khẳng định không phải là vô duyên vô cớ.
Vậy chứng tỏ ngày hôm qua trong yến hội nàng đã làm ra chuyện gì đó khác người.
Nhưng mà... nàng không nhớ nổi.
Lắc lắc đầu.
Trong đầu, Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng
"Ký chủ, hôm qua ký chủ uống một ngụm rượu đó -"
Lúc Tiểu Hoa nói lời này, giọng điệu quái quái.
Tửu lượng của Tô Yên chính là một ly liền gục.
Từ lúc nàng biết như vậy, thì không uống rượu nữa.
Tối qua đầu óc nàng hỗn loạn, vốn là muốn uống miếng nước bình phục một chút.
Kết quả lại tưởng lầm chung rượu thành ly nước, vừa uống một ngụm liền cảm thấy không đúng.
Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn nuốt phải một ngụm nhỏ vào bụng.
Một lúc sau.
Tô Yên uống rượu xong sẽ bộc phát táo bạo hơn cả những ngày mưa, rốt cuộc sẽ làm gì?
Tô Yên nghe theo lời Tiểu Hoa nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi lâu.
Ừm, nàng duỗi tay sờ lên môi.
Tiểu Đào đứng bên cạnh sắc mặt đỏ bừng
"Có phải người đã nhớ ra rồi không? Công Chúa điện hạ?"
Tô Yên ngẩng đầu lên
"Sao? Nhớ ra chuyện gì?"
Tiểu Đào do dự
"Chính là, chính là... người cắn Vương gia."
Tô Yên không nói gì.