Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Vân Chi.
"Tôi có một số việc muốn nói với hắn."
Tuyên Vân Chi nghe được lời này, vừa lòng, buông lỏng tay ra
"Khi nào nói xong, tôi đưa cô trở về."
Cô ấy nói chuyện rất là tự nhiên.
Giống như là bạn bè thân thiết lâu năm vậy.
Không phải mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần thôi sao.
Tuyên Vân Chi cúi người, lấy kẹo cao su ở trong xe.
Lấy ra hai viên.
Vừa nhai, vừa lấy kính râm che đậy đôi mắt, quét một vòng xung quanh.
Lúc này.
Vốn dĩ đang ngồi trên xe, Phượng Dung lại ngồi trên xe lăn, ra khỏi xe.
Trên người hắn vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân.
Nhìn qua sắc mặt so người bình thường là Tô Yên đây còn muốn tốt hơn.
Tô Yên đi qua, Phượng Dung nâng mí mắt lên một chút
"Cô muốn nói với tôi cái gì?"
Giọng hắn chậm rãi vang lên.
Vốn dĩ ở một bên xem xét khắp nơi, Tuyên Vân Chi bỗng nhiên chuyển dời ánh mắt đến trên người Phượng Dung.
Kính râm che mất cảm xúc trong mắt của cô.
Tô Yên trả lời
"Em hết kẹo rồi, không cách nào trả nợ anh được."
Phượng Dung ngẩng đầu, nhìn Tô Yên.
Duỗi tay muốn kéo cô.
Bàn tay trắng nõn kia, bị hắn gắt gao nắm lấy.
Vuốt ve.
Giống như tìm thấy được báu vật.
Không ngừng vuốt ve.
Hắn vừa nắm, vừa chậm rãi lên tiếng
"Vậy phải làm sao bây giờ? Kẹo đã không có, nhưng cũng không thể cứ khất nợ mãi vậy được."
Tô Yên nghiêm túc
"Ngày mai em có thể mang tiền trả cho anh."
Ý cười của Phượng Dung gia tăng không ít
"Được a, cô mượn tôi bao nhiêu tiền?"
"Một trăm tệ."
"Bởi vì cô khất nợ, chậm trễ việc tôi tiêu tiền, có phải nên tính chút lãi hay không?"
"···Ừ"
"Tiền lãi có phải do bên cho vay quy định hay không?"
"···Ừ"
Phượng Dung cười
"Vậy thì tiền lãi ở chỗ tôi, tính theo phút."
Tô Yên
"·····"
Phượng Dung thật thản nhiên tiếp tục đàm phán
"Mượn được bao lâu? Ngày mai khi nào tới?"
" 6 giờ buổi sáng."
"Đó chính là lúc mượn..."
"Mười ba tiếng đồng hồ."
"Mười ba tiếng đồng hồ là bao nhiêu phút?"
"780 phút."
Phượng Dung nghe Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.
Nhịn không được kéo tay cô lại gần môi, đặt lên đó một nụ hôn.
"Tiền lãi ở chỗ tôi, được tính là 200% mỗi phút. Cô nói xem, chờ đến buổi sáng ngày mai sẽ nợ tôi bao nhiêu tiền?"
"15 vạn 6 nghìn tệ."
Tô Yên nói đến đây, dừng lại một chút.
Phượng Dung gật đầu
"Đây là tiền lãi. Vì xem cô là mẹ kế, nên một trăm tệ mà ban đầu cô nợ không cần trả nữa, coi như tôi cho cô."
Hắn ung dung thong thả nói.
Tô Yên trầm mặc không nói lời nào.
Phượng Dung một bộ dạng thiện giải nhân ý. (*)
* Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người.
"Trả không được?"
Tô Yên gật gật đầu
"Em không có tiền."
Phượng Dung đánh giá trên dưới Tô Yên một lượt, ra vẻ bộ buồn rầu
"Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu nợ thì phải trả, là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*) đúng không?"
* Thiên kinh địa nghĩa: Nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.
"Đúng."
"Nếu đã không có tiền để trả, vậy dùng cái khác trả đi."
Hắn một bộ dạng hết mực khoan hồng độ lượng.
Tô Yên nhỏ giọng thưa dạ một hồi.
Nhưng âm thanh quá nhỏ, Phượng Dung không nghe thấy được.
Lại nhìn đến cánh môi giật giật của cô.
Trong mắt hắn hiện lên ý cười.
Đưa tay chống cằm,
"Ừ? Cô còn có chủ ý tốt hơn?"
"Pháp luật có nói, hành vi cho vay nặng lãi là không được phép.
Chúng ta không có ký kết vào bất cứ bản hiệp ước cũng như không có bất cứ giao đổi gì về việc thiếu nợ trước đó.
Nếu em không thừa nhận, đồng nghĩa với việc giữa chúng ta chưa từng phát sinh hành vi vay mượn nào cả."
Phượng Dung khẽ nhướn mày.
Con ngươi nhìn Tô Yên, trong ánh mắt nóng rực cứ như vậy từng chút từng chút sáng lên.