Chương 1111: Giáo chủ bệnh kiều của ta 63

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:04

"Giết ta, ngươi không thể thoái thác tội của mình." Huyền Dã cười lạnh. "Ngươi không phải do ta giết chết, mà là bị thích khách giết." Vừa dứt lời, một bóng người đã nhảy từ trên trần xuống. Thẳng tắp đâm tới Tô Yên. Huyền Dã tính toán cũng thật kĩ càng. Dược trong cơ thể Tô Yên đang phát tán. Dù cho nội lực nàng thâm sâu thì như thế nào. Hiện giờ nội lực không thể khai triển, còn không phải như sơn dương đợi làm thịt? Ban đầu, Huyền Dã cũng không phải là muốn giết nàng. Chỉ là muốn để nàng không cách nào tham gia tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm. Ai lại ngờ, nàng vậy mà lại điều tra sự kiện hạ độc kia trong thôn. Không chỉ như thế, còn tra được hắn. Kết quả, chỉ có con đường chết. Khắc với hắn nghĩ. Phanh! Thích khách kia bị quăng ngã ra cửa. Vứt ra xa hơn mười mét, hung hăng nện trên mặt đất. Đồng thời nghe được có thanh âm truyền đến. "Đã xảy ra chuyện!" Là tiếng của Phong Chỉ. Người đầu tiên lọt vào trước mắt Tô Yên là Hoa Vô Khuynh. Đôi mắt hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Tô Yên. Quét từ trên xuống dưới. Cho đến khi xác nhận nàng không có việc gì. Hắn buông mí mắt. Đi đến trước mặt nàng. Duỗi tay, giữ lại vạt áo nàng. Hắn nhớ lại bộ dạng của mình lúc mất trí nhớ. Sau đó há mồm. "Yên Yên, ta nhớ nàng" Nói xong, liền ngậm miệng lại. Rất kỳ quái, sao hắn có thể nói thuận miệng như vậy. Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu, sau đó ôm lấy hắn. Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật chui vào trong lòng ngực Tô Yên. Hắn cảm nhận được bản thân không bài xích. Ân, mất trí nhớ hình như cũng không tệ lắm. Phong Chỉ chạy vào, lên tiếng. "Tô Yên, phát sinh chuyện gì?" Tô Yên chỉ vào Huyền Dã. "Hắn muốn giết ta." Đôi mắt Phong Chỉ trừng lớn, "Cái gì??!" Khi nàng ấy còn đang khiếp sợ, Tô Yên lại vứt thêm một tin tức. "Hắn chính là hung thủ hạ độc thôn trang." Lúc này Phong Chỉ đã kinh ngạc đến một câu cũng không nói ra được. Đảo mắt, liền nhíu chặt mày, trừng Huyền Dã. "Ngươi rốt cuộc có phải người hay không??!" Nhìn người ngày càng nhiều, Huyền Dã vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế. "Nói chuyện phải có chứng cứ." Lời kia vừa thốt ra, Phong Chỉ bị nghẹn một chút. Đồng thời, quay đầu nhìn về phía Tô Yên. Hy vọng nàng có thể nói giúp. Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, nhìn về phía Huyền Dã. Vừa lúc, Huyền Dã cũng nhìn hắn. Hai ánh mắt đan xen. Răng rắc! Cái ly trong tay Huyền Dã nứt ra. Cả người cứng đờ. Môi run run. "Ngươi, là ngươi, là ngươi!!" Hoa Vô Khuynh liếc mắt một cái, người này hình như biết hắn. Nhưng hắn không quen. Nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn Tô Yên. Quả nhiên, được nàng ôm rất thoải mái. Bảo sao lúc mất trí nhớ, hắn lại thân cận nàng đến vậy. Hoa Vô Khuynh nghĩ đến chuyện khác. Chỉ có Phong Chỉ dường như nghĩ đến cái gì. Nàng cẩn thận mở miệng. "Có phải ngươi nghĩ hắn là Hoa Vô Khuynh?" Huyền Dã lập tức từ trên ghế đứng dậy. "Là ngươi!! Không sai được!! Ngươi chính là Hoa Vô Khuynh!!" Âm thanh đột nhiên cao lên. Cũng bởi vì vậy mà hấp dẫn không ít người. Bao gồm tông chủ Phi Yến tông, còn có cung chủ Phong Nguyệt Cung.