Tô Kiêu Lôi
"······"
Hắn rất muốn hỏi, chị nói như vậy không sợ em khổ sở sao?
Nhưng mà hắn không dám hỏi. Sợ rằng người chị gái hắn vừa mới nhận lại này sẽ càng nói những lời làm mình đau lòng.
Lúc sau, Tô Yên liền xoay người rời đi.
Tiểu Hoa hóng hớt một hồi, không nghĩ tới ký chủ thật sự có em trai.
Vô cùng hưng phấn nói
"Ký chủ, Tiểu Hoa đã tìm cho chị rất nhiều tư liệu, chị có thể xem một chút, làm thế nào để chăm sóc em trai."
Những tư liệu đó nó đều cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn. Tất cả đều là chị em thương yêu, tương thân tương ái chăm sóc lẫn nhau.
Nhưng... Tô Yên cắt ngang
"Những cái trước đó xem đã đủ dùng rồi, không cần xem thêm."
Tiểu Hoa
"Ký chủ, chị chị chị ·······"
Nói "chị" cả nửa ngày, Tiểu Hoa cũng không thể nói thêm gì nữa.
Nó còn có thể nói gì?
Chẳng lẽ nó nói với ký chủ rằng những tư liệu trước đó ký chủ xem đều là tư liệu về nhân vật phản diện?? Nó chỉ nhất thời hứng khởi tìm được thôi??
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nên nói thì hơn. Nó còn giữ hình ảnh thống tử thông minh khôn khéo trong mắt ký chủ đó.
Dù sao, nó nhìn Chủ Thần Kiêu Lôi cũng thấy rất đáng đánh. Mới bị ký chủ vỗ hai phát vào đầu, chắc là... không có vấn đề gì lớn đâu, nhỉ?
Tô Yên trở về căn phòng lúc nãy, thấy Quân Vực vẫn ngồi yên ở đó.
Hắn nhìn Tô Yên quay về liền trưng ra vẻ mặt bị tổn thương. Há mồm còn chưa kịp nói gì, Tô Yên đã đi qua bịt kín miệng hắn.
Cô mở miệng
"Anh đừng có nói anh rất đau lòng, cũng đừng nói em bỏ rơi anh. Bằng không, em sẽ cho anh nếm thử cảm giác chân chính bị bỏ rơi, bị tổn thương là như thế nào."
Lông mi Quân Vực run run. Haizz, Tiểu Quai càng ngày càng không dễ lừa. Thế mà đã biết hắn muốn nói gì.
Cuối cùng, Quân Vực ngậm ngùi câm nín, được Tô Yên đưa trở về phòng.
Vào đến phòng, cô mới nghi hoặc hỏi Quân Vực
"Anh đã sớm biết Kiêu Lôi là em trai của em?"
"Cũng không tính là sớm."
Cô nghe, cẩn thận nhìn hắn, như đang xem xét độ thật giả.
Quân Vực cảm nhận được tầm mắt của cô.
"Làm sao vậy?"
"Anh lại đem chuyện hắn là em trai ruột của em nói cho em biết. Thật ngoài ý muốn."
Quân Vực trưng ra bộ dạng vô cùng tổn thương.
"Ở trong mắt em, anh chính là người bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li như vậy sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt, nghe hắn nói liền sinh ra nghi hoặc
"Anh không biết chính mình là dạng người này sao?"
Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói vậy, thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng.
Ký chủ của nó thật thần kỳ. Lại có thể vô cùng nghiêm túc mà nói ra lời này, thật sự rất buồn cười.
Quân Vực nghe xong liền đè Tô Yên lên giường. Sau đó hôn cô một cái.
"Anh biết."
Hắn trả lời còn rất lý lẽ đàng hoàng. Sau đó lại nói một câu
"Là em biến anh thành như vậy, cho nên, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Lời này so với lời trước đó còn hợp lý hơn nhiều. Đúng thật là cả thế giới chỉ có hắn mới có thể vô liêm sỉ như vậy.
Tô Yên vừa gật đầu vừa ấn vai hắn, không cho hắn hôn mình.
Hắn vừa mới uống thuốc giải, còn đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, sức lực của Tô Yên lại lớn, hắn tự nhiên không thể hôn được cô.
Hiếm khi thấy Tô Yên phản kháng, Quân Vực bỗng nhiên cười lớn, trầm giọng
"Chẳng lẽ Tiểu Quai muốn chơi tình thú với anh?"
Tô Yên lắc đầu
"Em là muốn chịu trách nhiệm với anh."
"Là thế nào?"
"Anh hiện tại không thích hợp để hôn hôn cũng như vận động kịch liệt, nếu không, anh sẽ chết trên giường đó."
Tiếng nói vừa dứt, nụ cười trên mặt Quân Vực tắt ngúm. Hắn ngây người một chút
"Không thể ăn, cũng không thể hôn?"
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt nhìn Tô Yên nóng rực.
Tô Yên xoay người, nháy mắt liền đè người nào đó xuống dưới thân.