Thực ra Tô Yên không có chèn ép cha mẹ cô ta, mà là mẹ của Bạch Hoành Vũ.
Mẹ hắn không thích cô ta, liền dùng cha mẹ để ép cô rời khỏi Bạch Hoành Vũ.
Tô Yên có tính cách bướng bỉnh và kiêu ngạo của hầu hết các phú nhị đại.
Loại tính cách này, một khi bị hiểu lầm thì tuyệt đối sẽ không giải thích, mà đem sự tình xử lý rõ ràng rồi mới nói ra để trả lại sự trong sạch cho bản thân.
Cô ta tưởng rằng Tô Yên sẽ giải quyết chuyện này cho xong rồi ở trước mặt cả lớp thông báo là mình không làm chuyện này.
Nhưng, hình như mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của cô ta rồi.
Tần Huyên Nhu cũng không thể ngờ, Tô Yên sẽ làm như vậy.
Tần Huyên Nhu đứng im không nhúc nhích.
Tô Yên duỗi tay, đẩy nhẹ
"Cậu cản đường tôi."
Cô nghiêm túc nói
"Cậu thích vị hôn phu của tôi, đó là chuyện của cậu. Tôi sẽ giải trừ hôn ước với hắn. Đừng có mà vu oan tôi một lần nào nữa, bằng không tôi sẽ biến chuyện đó thành sự thật."
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Phòng học lại một lần nữa oanh động.
"Cái gì? Vị hôn phu??"
"Cmn! Thật đúng là một tin chấn động a!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy??"
"Hóa ra Tần Huyên Nhu là Tuesday?"
"Đương nhiên không phải, mày không nghe Tần Huyên Nhu vừa nói à, cậu ta với Bạch Hoành Vũ đã quen nhau từ trước."
"Vậy mối quan hệ của họ hiện tại là gì? Dù mọi chuyện có thế nào đi chăng nữa, thì người ta cũng đã có hôn ước, hễ là người có tự trọng, đã sớm chia tay rồi. Đằng này Tần Huyên Nhu dây dưa mãi vẫn chưa chịu dứt, chắc là muốn có thêm thật nhiều tiền từ Bạch Hoành Vũ? Dù sao gia cảnh cậu ta cũng quá nghèo còn gì."
Một giây trước còn bạn bạn bè bè, chỉ trong nháy mắt đã hóa kẻ thù.
Đầu tiên là vu oan cho Tô Yên khi dễ gia đình mình.
Sau bị vạch trần, rồi lại lộ chuyện cặp kè với vị hôn phu của cô.
Chậc chậc, thật đáng xấu hổ.
Đương nhiên, chuyện Tần Huyên Nhu hẹn hò với Bạch Hoành Vũ đã sớm làm cho nhiều nữ sinh ghen ghét.
Nhưng ngại thân phận của Bạch Hoành Vũ cho nên không dám nói năng gì.
Bây giờ dựa vào chuyện của Tô Yên, cuối cùng bộc phát sự bất mãn của bản thân
"Theo tôi thấy, Tần Huyên Nhu mới là trà xanh chính hiệu. Tô hoa khôi của chúng ta tính tình có chút kiêu ngạo, chắc cô ta muốn mượn việc này để vu oan cho cậu ấy, tôi nói có phải không?"
"Làm gì có chuyện đó? Mình thấy cậu ta đâu có giống loại người như vậy a."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, bụng người cách một lớp da. Ai biết cậu ta là hạng người nào a."
"Cũng đúng."
"Vừa nãy cậu không nghe Tô hoa khôi nói sao a, Tần Huyên Nhu này đã giả danh cậu ấy hẹn hò với Bạch Hoành Vũ. Chậc chậc chậc, thật ghê tởm a."
Trong một buổi chiều, toàn trường đều biết đến cái tên Tần Huyên Nhu.
Thảo luận kịch liệt, chia làm hai phe.
Một, cảm thấy Tần Huyên Nhu thanh thuần, lương thiện, nếu không Bạch Hoành Vũ sao có thể thích cô ta?
Mặt khác lại cảm thấy Tần Huyên Nhu chính là trà xanh, là bạch liên hoa.
Ầm ĩ sôi nổi, lập tức đè chuyện Tô Yên đánh Bạch Hoành Vũ xuống.
Lúc tan học, Tô Yên đeo cặp sách ra ngoài.
Tô Cổ đương nhiên là đi cùng cô.
Hai người sánh vai đi cùng nhau.
Tô Cổ mặt không biểu tình, nói
"Còn tưởng rằng chị không thể xử lý được sự việc như vậy."
Tô Yên
"Hả?"
Trong ấn tượng của Tô Cổ, Tô Yên ít nói, hiếm khi giải thích.
Cô không hề bận tâm đến cái nhìn của người khác về bản thân mình.