Tô Cổ đưa cho nàng một quyển sách, chỉ nhắc tới một chiếc chìa khóa để mở phong ấn.
Cũng không nói rõ chìa khóa rốt cuộc là cái gì.
Vẫn nên để Tiểu Hồng ở lại đây.
Cuối cùng, Tiểu Hồng trưng ra vẻ mặt không tình nguyện lắm mà quay về.
Tô Yên bị mang tới Thương Hồng điện.
Điện rất lớn, nhìn qua chỉ cảm thấy thật thanh lãnh.
Từng chỗ đều được khảm ngọc dạ minh châu, cây cột kia mỗi một chi tiết nhỏ đều được trạm trổ tinh xảo tỉ mỉ.
Khắp nơi đều tỏa ra sự cao sang, quý giá.
Tô Yên đứng dưới bậc thang.
Trên đài cao kia có mấy chục người ngồi.
Mỗi người đều có tiên khí, giống như đã tu luyện rất nhiều năm, có đạo hạnh cao thâm.
"Ngươi chính là Tô Yên??"
"Là ta."
"Thúy ngọc Băng Tâm hoàn là trấn môn chí bảo của phái ta bị mất trộm, ngươi có biết không?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta vừa trở về, không biết."
"Ngươi đi làm việc gì?"
"Tham gia đại hội diệt ma."
"Những người đi cùng ngươi đều đã trở về từ lâu, vì sao ngươi chậm chạp không quay về?"
"Tĩnh dưỡng."
Người kia hỏi một câu, Tô Yên trả lời một câu.
Nàng nghiêm túc trả lời.
Ngược lại lại làm đám người ở trên đài trở nên thiếu kiên nhẫn.
"Làm càn! Thuý ngọc Băng Tâm hoàn chính là bị ngươi trộm. Còn không mau nhận tội, khai ra đồ ở đâu ta sẽ xử lý nhẹ nhàng, tha chết cho ngươi."
Tô Yên lắc đầu
"Không phải ta."
Bên này Tô Yên bị hết người này đến người khác thẩm vấn. Thời gian thoắt cái đã qua một canh giờ.
Tô Yên vừa rời đi không lâu liền có một thân ảnh tiến vào trong viện của nàng.
Là Lâm Nhu.
Lâm Nhu mặc một thân hắc y, ánh mắt không còn trấn định như lần đầu tiên Tô Yên gặp ả ta nữa.
Ả đẩy cửa đi vào, nhìn Phong Huyền ngồi trên giường không ngừng ho khan.
Ả không nói lời nào, chỉ là cắt đầu ngón tay.
Tí tách, máu tươi chảy xuống mặt đất.
Nháy mắt, mùi máu tươi tràn ngập không khí.
Phong Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhu.
Mùi máu này ngửi vào trong mũi Hung thú Thượng cổ, thật thơm.
Thế mới hiểu vì sao Thao Thiết tình nguyện đi theo nữ nhân này, nghe nàng ta sai khiến.
Lâm Nhu lên tiếng
"Đi theo ta, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi phong ấn."
Phong Huyền hạ mí mắt, chậm rãi nói
"Thì sao?"
Lâm Nhu lại nói lại lần nữa
"Ngươi không tin? Ta biết rõ chìa khóa mở phong ấn của ngươi ở đâu, ta có thể cứu ngươi ra."
Đôi mắt Phong Huyền đen nhánh, đầu ngón tay chạm vào miệng chén trà.
"Ai nói ta muốn mở phong ấn?"
Lâm Nhu cười
"Ngươi không định nói với ta rằng ngươi muốn mang theo gông xiềng cả đời, người không ra người, quỷ không ra quỷ mà sống đấy chứ?"
Phong Huyền nâng cánh tay lên.
Dây xích va chạm với cái bàn phát ra âm thanh "cộc cộc".
Nghĩ tới Tô Yên, hắn cảm thấy cái chuyện Thú Thượng cổ không được rời chủ nhân quá hai canh giờ này thật sự không hợp lý.
Hẳn là nên sửa lại chỉ còn một canh giờ thôi mới đúng.
Như vậy, hắn liền có thể nhanh chóng được ở bên chủ nhân.
Chính vì có đống xích này, chủ nhân mới nhân nhượng hắn, nhường hắn.
Làm cái gì cũng nghĩ cho hắn.
Biết hắn không thể rời nàng quá lâu, trong vòng hai canh giờ sẽ gấp gáp trở về.
Như vậy thật tốt.
Hắn vĩnh viễn không bị tách rời với chủ nhân.
Hắn thấy vui đến cực điểm.
Vậy nên, đống dây xích phong ấn này, hắn vốn không muốn tháo ra.
Lâm Nhu thấy hắn không hề dao động.
Ả bước từng bước tới gần.
Máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ giọt chảy đầy đất.
Lâm Nhu cố ý làm vậy.
Ả muốn dụ Phong Huyền đi.
Tất cả đều vì nữ nhân Tô Yên kia phá hỏng toàn bộ kế hoạch của mình.
Bằng không, giờ phút này ả đã là Nữ tôn Thương Khung, được toàn bộ nhân sĩ chính đạo phục mệnh.
Ai nghĩ rằng, sai một ly đi một dặm.
Ả đã làm nhiều việc như vậy nhưng vẫn quay đầu về vạch xuất phát.
Vì thế, ả muốn đoạt lại Cùng Kỳ.
Muốn được hắn trợ giúp ả khai thiên tích địa, trở thành Nữ tôn Thương Khung.