Tần Tình Nguyệt nghe Hồng Đậu nói, dừng việc trong tay lại.
Hồng Đậu thở dài, một bên đem thức ăn đặt vào lồng, một bên lầm bầm lầu bầu
"Ta vốn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh cùng thiếu gia nhà chúng ta xứng đôi cực kỳ. Mỗi lần nhìn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh, đều có thể phát hiện ánh mắt hắn vẫn luôn ở trên người thiếu gia."
Dừng một chút lại nói tiếp
"Thiếu gia cũng thích hắn, nếu không sẽ không đối tốt với hắn như thế, cũng không biết là sao, đột nhiên lại tức giận lớn như thế?"
Nói xong, lắc đầu thở dài.
Tần Tình Nguyệt nắm chặt chung trà trong tay.
Cúi đầu, cực lực khắc chế mới đặt chung trà kia ở trên khay.
Cô tận lực làm thanh âm chính mình nghe thật bình tĩnh
"Hai người bọn họ sao lại là tuyệt phối? Thiếu gia đáng giá với người tốt hơn. Ta thật ra nhìn Túc Cửu Từ kia phẩm tính không tốt như vậy."
Hồng Đậu nghiêng đầu,
"Sao?"
Ngày xưa Tần Tình Nguyệt rất ít nói, nói chuyện cũng phần lớn đều là nghe, hiếm khi phát biểu suy nghĩ của mình.
Hiện giờ, lại nói thẳng là không thích Túc Cửu Từ tiên sinh?
Đại khái, Tần Tình Nguyệt cũng cảm thấy chính mình nói quá nhiều.
Bưng nước trà đi ra ngoài.
"Ta đi xem thiếu gia."
Hồng Đậu ở trong phòng bếp thở dài
"Thiếu gia nếu khôi phục thân phận nữ nhi, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều người theo đuổi đi?"
Cô tưởng tượng một màn kia.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, nhìn thiếu gia mặc nam trang đều thành thói quen rồi.
Nếu Tần Tình Nguyệt nghe được lời này, chắc là sẽ lại lần nữa bị làm cho kinh ngạc.
Nhưng mà, Tần Tình Nguyệt sớm đã rời khỏi phòng bếp, đi tìm Tô Yên.
Những lời này, tự nhiên là không nghe được.
Tô Yên nằm ngửa ở trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.
Mày nhíu chặt.
Trong lòng có suy nghĩ, tự nhiên là ngủ không được.
Nhưng mà cũng không muốn mở mắt ra.
Cô chỉ nằm ở đằng kia, cho đến khi bên tai vang lên thanh âm
"Thiếu gia."
Tô Yên mở to mắt, nhìn thoáng qua.
Tần Tình Nguyệt bưng một ly trà đi tới.
Tô Yên ra tiếng
"Ta không muốn uống trà."
Tần Tình Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói
"Thiếu gia còn đang tức giận ư? Tức giận không tốt với thân thể. Mọi việc luôn có phương pháp giải quyết, chỉ là xem thiếu gia có nguyện ý làm hay không."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì.
Cô ngồi dậy, trong chốc lát, cuối cùng cũng tiếp nhận trà trong tay Tần Tình Nguyệt.
Uống hai ngụm.
Tần Tình Nguyệt quỳ gối bên chân Tô Yên, ngẩng đầu nhìn biểu tình cô mang theo áp lực khống chế ái mộ.
Khi nói chuyện, thanh âm liền nhu hòa
"Thiếu gia, ngài đang buồn bực chuyện gì, có bằng lòng giãi bày cùng em hay không? Có lẽ, Tình Nguyệt có thể giúp ngài."
Tô Yên liếc mắt nhìn Tần Tình Nguyệt một cái, không nói gì.
Lại uống hai ngụm nước trà.
Mới ra tiếng nói
"Ta chưa bao giờ gặp qua người như hắn vậy, tính toán chi li, lại keo kiệt. Theo cũng không muốn, không theo cũng không được, như là chuyên môn đối nghịch cùng ta. Thực khiến cho người tức giận mà."
Cô chỉ cần vừa nhớ tới, vừa nãy ở chỗ kia ăn cơm, hắn cái gì cũng không muốn, bộ dáng như thế nào cũng không ăn, cô liền tức giận.
chẳng lẽ bị phong ấn vạn năm, nên rất ít cùng người giao lưu, mới khiến hắn sinh sôi vặn vẹo?
Tần Tình Nguyệt nắm chặt tay, cô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ý cười trên mặt.
Đại khái có lẽ thiếu gia cũng chưa phát hiện, chính mình để ý Túc Cửu Từ như vậy.
Để ý đến nỗi một người rất ít việc có thể để vào mắt như thiếu gia, hiện giờ lại bị Túc Cửu Từ hoàn toàn chiếm hữu, còn khiến ngài có cảm xúc xích mích lớn đến nhường này.
- -
Hẹn mai gặp lại nhaaa mọi người!!!!
晚安!