Trên xe buýt,"Đường Dã Bạch" giống như nam châm, vẫn luôn dính ở trên người Tô Yên.
Chỉ hận không thể lấy dây thừng buộc luôn vào người cô.
Lúc này, Tiểu Hồng thở hổn hển chạy lên xe buýt
"Yên Yên, Yên Yên."
Tô Yên ngẩng đầu
"Ở đây."
Tiểu Hồng mở miệng
"Yên Yên, Cổ Vương nói muốn chị đi xem."
"Làm sao vậy?"
"Gặp một cái cửa sắt, rất chắc chắn."
Tiểu Hồng kỳ thật cũng không hiểu vì sao Cổ Vương lại muốn nó gọi Yên Yên tới.
Cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức miêu tả những thứ mình đã thấy cho Tô Yên nghe.
Tuy rằng, ách, nói nửa ngày cũng chưa nói rõ được là chuyện như thế nào.
Nhưng Tô Yên hiểu Tô Cổ.
Nhất định là có chuyện quan trọng mới tìm đến cô.
Cô gật đầu
"Được"
Nói xong, liền đứng lên định đi xuống xe.
Trước khi đi, nhìn trên người "Đường Dã Bạch" đầy vết cắn loang lổ máu.
Cô đem quần áo hắn cài lại.
Vài cái cúc áo bị cô giật ra cũng không biết đã lăn tới chỗ nào rồi.
Nhưng cũng may, vẫn có thể che được.
Tô Yên lôi kéo "Đường Dã Bạch"
"Đi thôi."
Nói xong, mặc kệ "Đường Dã Bạch" có đồng ý hay không, liền kéo người đi.
Được rồi, Đường Dã Bạch còn tỏ vẻ vô cùng thích thú.
Tô Yên đi theo phía sau Tiểu Hồng, đi về phía trước.
Tiểu Hồng bước ngắn bước nhỏ, vừa đi vừa nói
"Chỗ này, chỗ này."
Dạo một vòng quanh ngôi làng.
Phía sau ngôi làng có một cái cửa sắt lớn đúng như lời Tiểu Hồng.
Tô Yên nhìn quanh.
Chung quanh hoang vu cây cối mọc um tùm.
Đây giống như một cái hang động.
Tô Cổ đứng ở trước cửa sắt kia.
Khi Tiểu Hồng đi gọi Tô Yên, Lộ Bình cùng Chu Nhược cũng tới.
Đứng ở trước cánh cửa sắt.
Cửa sắt hình nan quạt, đã han rỉ trầm trọng.
Tô Yên nhìn một hồi lâu.
Cũng không tìm được bất kì ổ khoá hoặc tay nắm cửa nào.
Chính là một tấm sắt hình bán nguyệt nằm chắn ngay cửa.
Tô Cổ lên tiếng
"Bên trong hình như có người."
Tô Yên nhìn về phía hắn
"Làm sao để đi vào?"
Tô Cổ
"Chị dùng sức đẩy thử xem."
Tô Yên cô tay lên.
Dùng sức đẩy.
Hang động truyền đến một hồi chấn động kịch liệt.
Tô Yên phát hiện mình vẫn chưa đẩy ngã được cái cửa sắt này.
Cô bỏ thêm chút lực đạo.
Rốt cuộc,"ầm" vang một tiếng, cửa sắt sập.
Đi vào trong.
Không giống với sự bí ẩn thần bí trong trí tưởng tượng.
Nơi này giống như ······ phòng khách của một ngôi nhà.
Sàn lát đá cẩm thạch, trần còn treo đèn chùm.
Trên bàn vẫn còn thịt bò nóng hổi chưa kịp ăn.
Thậm chí còn có TV.
Đĩa nhạc truyền phát tin trước khi mạt thế.
Bên trong, có ba cánh cửa đóng kín.
Tiểu Hồng cảm thấy rất tò mò.
Mở mấy cánh cửa đó ra.
Phía sau một cánh cửa là nhà bếp.
Một cánh cửa là phòng đựng đồ ăn vặt, cửa còn lại là một lối đi.
Tiểu Hồng nhìn thấy một phòng đồ ăn vặt, trực tiếp không bước đi nổi.
Liền háo hức nhào tới.
Tô Yên kéo Đường Dã Bạch đi vào trong.
Lộ Bình cùng Chu Nhược cũng vào theo.
Chu Nhược có chút khẩn trương, nắm chặt một góc quần áo.
Phía sau, Lộ Bình ôn hòa mở miệng
"Nơi này không giống với một nơi có tang thi nguy hiểm. Đây giống như là một ngôi nhà được xây dựng trước mạt thế. Lát nữa, có khả năng sẽ gặp được con người. Độ nguy hiểm rất thấp."
Nghe Lộ Bình nói, Chu Nhược đang khẩn trương chậm rãi thả lỏng.
Đường Dã Bạch đi theo phía sau.
Hắn cứ nắm chặt tay Tô Yên không chịu buông.
Thuận đường mở miệng
"Lát nữa nếu gặp phải kẻ xấu, em phải bảo vệ anh. Anh bị em cắn bị thương, không thể phát huy lực lượng được."