Tô Yên
"Có việc?"
So sánh với đối phương ngọt ngọt ngấy ngấy, Tô Yên bên này lại có vẻ vô tình chút.
Tiểu tình nhân kia tên Doãn Hưng, là một họa sĩ.
Doãn Hưng cười ha hả ra tiếng
"Bảo bối chẳng lẽ đã quên? Chiều nay chúng ta cùng đi Giang Nam a. Cùng đi khám phá thế giới tốt đẹp này. Còn có, tận hưởng thế giới thuộc về hai người chúng ta. Anh còn hy vọng có một ngày chúng ta có thể ở Giang Nam kết hôn đó."
Tô Yên trầm mặc trong chớp mắt
"Tôi kết hôn rồi anh biết không?"
Doãn Hưng sửng sốt
"Bảo bối?"
Không biết như thế nào, hắn cảm thấy hôm nay Tô Yên có điểm kỳ quái.
Tô Yên
"Căn cứ pháp luật quy định, thông dâm thuộc về hành vi trái pháp luật. Anh biết rõ tôi đã lấy chồng mà vẫn có ý đồ kết hôn với tôi sẽ bị nghi ngờ có liên quan tới tội trùng hôn."
Tô Yên một lời tiếp theo một lời.
Người nọ bên kia trố mắt.
Hai chữ bảo bối tới bên miệng đều kêu không ra.
Cuối cùng, Tô Yên nói
"Về sau đừng gọi điện thoại tới."
Nói xong, lạch cạch một tiếng, điện thoại cắt đứt.
Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn ký chủ.
Trong mắt tràn đầy ánh sáng nhỏ lấp lánh
"Ký chủ thật là lợi hại -."
Tô Yên sửa đúng
"Gọi chị."
"Chị thật là lợi hại!!"
" Ân, ta biết."
Cô buông điện thoại, thuận đường trả lời Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa biến thành con người, về sau khẳng định là phải ở lại chỗ này.
Vậy nó không thể ngày ngày mặc váy ngủ của Tô Yên đi lại nơi nơi được.
Vẫn nên mua quần áo.
Mới nghĩ như vậy, liền nghe được từ cửa truyền đến tiếng gầm rú của xe thể thao.
Bảo mẫu đi mở cửa.
Tô Yên nhìn ra cửa, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói trong trẻo
"Tôi tìm chị Tô Yên."
Sau đó liền nhìn thấy Tô Cổ mặc một thân quần áo thể thao, tóc cắt ngắn sạch sẽ nhanh nhẹn, xách theo mười mấy túi nhãn hiệu cao cấp đi vào.
Tô Yên sửng sốt.
Tô Cổ đặt những quần áo kia ở cửa.
"Chị."
Hắn hô một tiếng.
Tiểu Hoa ánh mắt sáng choang.
Non nớt nói
"Tô Cổ"
Mắt Tô Cổ dừng ở trên người Tiểu Hoa.
Nhịn không được nhìn nhiều hai lần.
Đây chính là cái đứa mà khi hắn bế quan, mỗi ngày đều lải nhải lẩm bẩm kia?
Tô Cổ nhìn về phía Tô Yên
"Chị, nó là nữ?"
Tiểu Hoa vừa mới còn thực vui vẻ, đảo mắt liền chu miệng lên.
Nó duỗi tay, một phen nhấc váy lên
"Nam"
Tô Yên trầm mặc.
Tô Cổ duỗi tay che đôi mắt Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê."
Nó là nam, không sao, ta có thể xem.
Nói xong, liền muốn dùng cái đuôi kéo tay Tô Cổ xuống dưới.
Tô Cổ ra tiếng
"Về sau cách loại cuồng bại lộ này xa một chút. Miễn cho về sau học theo nó càng ngốc."
Tiểu Hoa
"······"
Tiểu Hoa quay đầu khóc lóc kể lể với ký chủ
"Chị! Người xem hắn!"
Tiểu Hoa lớn lên giống hệt cục bột nếp, toàn thân chỗ nào chỗ nào cũng tròn tròn.
Nó vừa ủy khuất, ngược lại là càng thêm đáng yêu.
Tô Yên ra tiếng
"Hôm nay sẽ báo danh cho các em đi nhà trẻ, ngày mai đi học."
Tô Cổ
"Em học tiểu học."
Tiểu Hoa
"Nhà trẻ! Nhà trẻ!!"
Tiểu Hoa thực cao hứng.
Tô Yên chỉ cảm thấy đám nhóc này ồn ào cực.
Để bảo mẫu thu thập ra hai gian phòng ở cho Tô Cổ và Tiểu Hoa.
Khi dọn đồ, Tô Yên nhớ tới đống túi lớn túi nhỏ của Tô Cổ
"Em lấy tiền ở đâu vậy?"
Tô Cổ
"Người khác mua cho."
"Ai?"
"Không quen biết."
"Vì sao sẽ mua cho em?"
"Cô ấy nói em đáng yêu, còn nói chỉ cần bẹo mặt em một chút liền cho em tiền."
Từ cái thế giới trước Tô Cổ ý thức được tầm quan trọng của tiền.
Tô Cổ vừa nghe, bẹo mặt một chút liền đưa tiền, liền rất hào phóng cống hiến mặt của mình ra.
Sau đó, không ngừng có nữ nhân phun nước hoa mang giày cao gót đảo quanh ở bên người hắn.
Có đưa tiền, có trực tiếp dẫn hắn đi mua quần áo.