Cũng không biết vì sao, nó đã trải qua rất nhiều lần hóa hình, nhưng đều không được.
Hơn nữa mỗi tối đều bị Tô Cổ kéo đi phơi ánh trăng.
Nhưng, ... hiện tại nó không muốn phơi ánh trăng nữa, nó chỉ muốn đi bắt bướm, đi ăn hoa thôi.
Tô Cổ nghe nó nói xong, lực chú ý lại lần nữa rơi vào cái đuôi của Tiểu Hồng.
Suy tư...
Muốn hóa hình cũng chỉ cần tu luyện trong một quãng thời gian ngắn mà thôi.
Sao cái con rắn này muốn hóa hình lại vất vả đến thế?
Chẳng lẽ, có chỗ nào sai sao?
Nghĩ nghĩ, Tô Cổ nhìn cái đuôi của Tiểu Hồng, nhớ tới một chuyện.
Cái đuôi nó, còn chứa Minh Thạch.
Chẳng lẽ là thứ này cản trở Tiểu Hồng hóa hình sao?
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, một bên mặt nó vẫn đỏ hồng, sưng lên một khối, giống như đang ngậm kẹo trong mồm.
Tô Cổ duỗi tay, xoa xoa chỗ sưng kia.
Người Tô Cổ vô cùng lạnh, thế cho nên vừa chạm vào da của Tiểu Hồng, nó liền cảm thấy vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Còn chưa thoải mái được bao lâu, Tô Cổ liền buông tay ra. .
Tiểu Hồng nũng nịu
"Cho ta một khối băng nữa đi..."
Tô Cổ thấy Tiểu Hồng còn không biết điều mà đòi hỏi.
Duỗi tay, bép một cái, một cái tát bay qua.
Tiểu Hồng sửng sốt ba giây, rồi hét lớn
"Ngươi! Người xấu!! Hừ!"
Sau đó, nó che lại khuôn mặt đang sưng phồng lên của mình, quăng cái đuôi chạy tới một góc giận dỗi. ...
Tô Yên ở bên kia, bữa trưa ăn một đống món ăn hoang dã xong, vẫn luôn đứng dưới tàng cây.
Vì sao?
Bởi vì Họa Nhu rời đi.
Tiểu Hoa do dự
"Ký chủ, liệu có phải Họa Nhu tự mình đi tìm chân tướng không? Liệu cô ta có trở về hay không?"
Tô Yên lắc đầu
"Không biết"
Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, chị mang theo em trông cũng rất xinh đẹp, ký chủ, chị đem em cắm lên trên đầu của chị đi."
Tô Yên nghe thấy Tiểu Hoa nói vậy, cũng cảm thấy không sai.
Tiểu Hoa hiện tại ở trong cây trâm hoa Bỉ Ngạn, nó cũng chính là cây trâm.
Nhưng nghe thấy Tiểu Hoa nói, cắm nó ở trên đầu nàng, lại cảm thấy quái quái.
Tang Minh đứng bên cạnh Tô Yên giờ đã không cười nổi nữa. Gã thường nhìn về phía xa xa, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Yên.
Nửa ngày sau, Tang Minh không nhịn được nữa, liền cất tiếng
"Tô Yên cô nương, nếu nghiệp chướng kia vô duyên vô cớ hại người thì nên làm thế nào?"
Tô Yên nhìn gã
"Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
Tang Minh mở miệng
"Ả vốn chỉ là một mảnh hồn, ta định nhanh chóng đưa ả đến nơi ả thuộc về."
Tô Yên
"Ta không biết cô ấy ở đâu."
Tang Minh sửa sang lại quần áo, mở miệng
"Nhất định ả sẽ trở về mộ, chúng ta hãy đến đó chờ ả."
Tô Yên nghe xong, nghi hoặc nhìn hắn
"Ngươi giống như rất hiểu cô ấy."
Tang Minh sửng sốt, sau đó lại cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, nói
"Tô Yên cô nương đã suy nghĩ nhiều rồi, Tang mỗ chỉ là suy đoán vậy thôi."
Tô Yên không nói chuyện.
Tang Minh lại bồi thêm một câu
"Dù sao, ngoài nấm mộ ra thì hồn phách cũng không có nơi nào để trở về."
Với lý do như vậy, Tô Yên lại quay về bãi tha ma cùng Tang Minh.
Đứng đó cả một buổi trưa. Lúc mặt trời sắp xuống núi, Họa Nhu mới trở lại.
Cô ta chống cây dù trên đất, trên mặt đầy tâm sự.
Tang Minh lập tức tiến lên, trực tiếp cưỡng chế trói Họa Nhu lại.
Hắn mở miệng
"Nghiệp chướng, ngươi nên trở về chỗ của mình rồi."
Dứt lời, Tang Minh nhìn Tô Yên, giống như đang chờ nàng động thủ
"Tô cô nương? Cô không động thủ sao?"
Họa Nhu ngã ngồi trên mặt đất, thất hồn lạc phách.
Không biết cô ta đi một chuyến này đã nhìn thấy những gì.