Hắn lôi kéo tay cô.
Giống như dĩ vãng, mỗi lần hắn dắt tay hay ôm mình, cô đều cảm nhận được được hắn hết sức chăm chú cùng cẩn thận.
Hắn lẩm bẩm
"Lúc trước Tiểu Quai cùng anh nói câu thử xem kia là có ý gì?"
Thời Thù thân mật ái muội dò hỏi.
Tô Yên ngây người một chút.
Cô ra tiếng
"Nếu không thích hợp, anh có thể lựa chọn chia tay."
Tay hắn nắm chặt tay Tô Yên, bỗng nhiên dùng sức.
Hắn rõ ràng tức giận, khóe môi lại dấy lên nụ cười, ánh mắt có chút trêu chọc.
"Trách không được vừa nãy Tiểu Quai lại phủ nhận, hóa ra trong lòng của Tiểu Quai, chúng ta chỉ là đang thử xem mà thôi."
Hắn hôn lên môi Tô Yên.
Tô Yên cúi đầu ra sau, ý đồ muốn tránh đi.
Thời Thù lôi kéo tay cô.
Đặt tay cô lên ngực mình.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm
"Tiểu Quai, nơi này của anh rất đau. Phải làm sao bây giờ?"
Tô Yên không nói chuyện.
Hắn ôm Tô Yên bằng tư thế ái muội.
Bởi vì hắn chậm chạp không qua chỗ đạo diễn.
Làm cho Chu Viện, đạo diễn còn có Mạnh Tuyết đang đóng phim dở đều phải qua đây.
Kết quả đến cửa, đang muốn hỏi Tần Như là Thời Thù đi đâu vậy.
Sau đó, ánh mắt dừng lại trên ghế sô pha.
Hai người kia dùng tư thế ám muội dây dưa không dứt.
Làm người ngoài nhìn thấy đều sẽ nghĩ họ có quan hệ không tầm thường.
Chu Viện trừng lớn đôi mắt.
Đạo diễn cũng sửng sốt.
Phía sau có người đi tới, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Đây là tình huống thế nào?
Còn Mạnh Tuyết thì càng ghen ghét đố kị hơn là kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra giữa hai người bọn họ?
Thời Thù thích người như Tô Yên?
Một kẻ quái gở, trầm mặc mà cô không để vào mắt??
Thời Thù lôi kéo tay Tô Yên, lại nói một câu
"Tiểu Quai, anh đau, làm sao bây giờ?"
Tô Yên rút tay mình về.
Cô cúi đầu
"Đi tìm bác sĩ."
Khi cô nói ra bốn chữ này.
Không khí trong phòng tức khắc đông lại.
Mạnh Tuyết nhỏ giọng nói
"Thời Thù tiên sinh, nên đóng phim."
Nghe thấy âm thanh, Tô Yên nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Lúc này mới phát hiện có rất nhiều người đứng ở chỗ đó.
Cô nhìn lại tư thế bây giờ của mình cùng hắn.
Tô Yên thực mau lùi sau hai bước.
Sau đó, cầm bài thi nhanh chóng rời đi.
Thời Thù giơ tay muốn bắt cô.
Kết quả, bắt hụt.
Thân thể hắn cứng đờ, duy trì tư thế đó vài giây.
Mí mắt buông xuống, chậm rãi đứng thẳng lại.
Tô Yên đi ra ngoài, vào WC.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị làm sao vậy?"
Tô Yên cúi đầu, lẩm bẩm
"Ta cũng không biết."
Nói xong, hốc mắt cô đỏ lên.
Cô chỉ là khổ sở.
Nhưng khổ sở cái gì?
Khổ sở... Thời Thù không thích mình.
Vào một năm trước hắn đã thích một người khác.
Nhưng, bọn họ quen biết nhau còn chưa tới hai tháng.
Hắn thích ngoan ngoãn dễ bắt nạt.
Cô... không dễ bắt nạt.
Tô Yên thực uể oải.
Rất khổ sở.
Thời điểm nhìn thấy cái video kia, cô không khống chế tốt lực đạo đã bóp gãy cây bút.
Trong đầu óc cô đang hồi tưởng lại những cảnh phát sinh cùng hắn.
Hắn thực dính người, dùng hết tâm trí để dính lấy cô.
Hắn có phải cũng dính lấy người khác như vậy hay không?
Tô Yên biết mình không tốt.
Cô biết mình không phải người bình thường.
Cũng chưa từng nghĩ tới sẽ qua lại gần gũi với người khác như thế.
Lúc trước hắn nói, muốn cô nuôi hắn.
Cô lúc ấy, thiếu chút nữa đã đáp ứng rồi.
Tô Yên đứng ở trong WC, suy nghĩ thật lâu.
Thật lâu sau.
Cô cất bài thi vào trong balo.
Cúi đầu, thu thập trong chốc lát.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, chị đang suy nghĩ cái gì?"