Chương 768: Yêu Vương đại nhân hắc hóa 63

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:11

Ngay khi nàng gật đầu, cằm đã bị người dùng sức nhéo, cảm giác đau đớn truyền đến. Hắn hôn lên môi nàng ngay lập tức " Ân nhân quan tâm như vậy, cho nên ta càng muốn hủy hoại nó. Làm như vậy, trong lòng ân nhân chỉ có ta. Về sau cũng sẽ không đột nhiên biến mất tới chỗ này để trốn." Tô Yên nghe lí luận quỷ dị này. Thế nhưng, còn không thể nói ra phản bác. "Chàng, chàng, chàng..." Nàng dừng lại một lúc. Sau đó nhìn hắn, lên tiếng "Ta quan tâm chàng nhất, tại sao chàng không tự hủy hoại bản thân mình?" Thanh âm nàng vừa dứt. Thân thể Hoa Khuynh cứng đờ. Hắn nhìn Tô Yên, thần sắc phức tạp. Sau một lúc lâu, "Ân nhân vẫn luôn muốn ta chết?" Hắn nói, từng chút từng chút hôn lên môi Tô Yên. "Bất cứ điều gì ân nhân muốn, Hoa Khuynh đều sẽ làm." Hắn vừa nói, vừa nắm lấy tay Tô Yên ấn nó vào vị trí trái tim mình. Tô Yên đang muốn nói, hắn không cần động thủ với phái Thanh Sơn. Kết quả người nọ dùng sức hôn môi thật sâu, ngăn chặn lời nói của Tô Yên. Trong khoảng cách giữa môi và răng, hắn nói từng câu từng chữ "Ân nhân muốn mạng của ta, bây giờ có thể ra tay." Hắn gắt gao ấn tay Tô Yên vào ngực mình. Cho đến khi nụ hôn kết thúc, Tô Yên được hắn ôm trong lòng thở dốc. Đôi mắt nàng tròn xoe "Ta không muốn giết chàng, chàng có thể đừng tấn công phái Thanh Sơn hay không?" Hắn nghe Tô Yên nói không muốn giết mình, cơ hồ rất vui vẻ. Lại cúi đầu hôn lên môi nàng lần nữa. Sau đó mỉm cười, lẩm bẩm "Không được đâu, phái Thanh Sơn sáng mai một người cũng không còn." Tô Yên nhìn hắn, có chút tức giận, nghiêm túc nói "Không phải chàng nói ta muốn thứ gì thì chàng sẽ cho ta sao?" Hoa Khuynh nhìn nàng, "Ân nhân muốn phái Thanh Sơn?" Tô Yên gật gật đầu "Đúng vậy" "Chờ đến ngày mai bọn hắn chết hết, ta sẽ vì ân nhân xây một toà cung điện, ngày ngày cùng ở đó." Tô Yên "..." Hắn cố ý. Nàng chắc chắn. Trong khi nói chuyện, nàng nghĩ hòa thượng nọ vẫn còn ở chỗ này. Nàng quay đầu lại nhìn. Phát hiện ông ấy không biết khi nào đã rời đi. Cỗ âm trầm trên người Hoa Khuynh không tan biến đi, ngược lại ngày càng cường liệt. Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu. Hoa Khuynh bị cặp mắt trong veo nhìn, phảng phất như nhìn thấu được sự dơ bẩn của mình. Nụ cười trên khuôn mặt hắn dần dần biến mất. Con ngươi hắn sâu kín " Ân nhân có chuyện muốn nói với ta? Đừng nói gì cả, ta cũng không muốn nghe. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của ân nhân, ta liền xuất hiện cảm giác muốn nhốt nàng lại. Đừng cho ta có cơ hội này." Thanh âm hắn yếu ớt, nói từng câu từng câu. Tô Yên nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh. Bên tai, hơi thở nóng rực cùng với âm thanh phát lạnh "Ồ, ân nhân thậm chí còn không muốn nhìn ta à? Có phải là vì ta muốn động thủ với phái Thanh Sơn?" Thanh âm hắn lẩm bẩm "Có vẻ như phái Thanh Sơn càng không thể lưu lại rồi." Tô Yên mở mắt ra "Chàng, chàng, chàng, không nói lý." Nàng tức giận nửa ngày, cuối cùng chỉ nói ra bốn từ này. Chưa thấy qua người nào vô lý như vậy. Nói xong, nàng tức đến ôm lấy cổ Hoa Khuynh. Nhón chân, hôn lên hắn. Hoa Khuynh bị hôn bất ngờ đến sửng sốt. Hơi thở lạnh lẽo tức khắc liền biến mất. Hắn ôm nàng càng thêm dùng sức. Sau khi hôn xong, Tô Yên nhìn hắn "Ta trước nay chưa từng ghét bỏ chàng, chàng, chàng..." Đại khái bị Hoa Khuynh nóng rực nhìn chằm chằm khiến nàng nghẹn lại. Nhưng nhanh chóng sửa lại lời nói, lên tiếng "Chàng nói mạng chàng là của em, phải không?"