Một nén nhang sau.
Tô Yên ăn chậm lại.
Tư Đồ Tu khóe miệng câu lên
"Tống thị vệ ăn có ngon miệng không?"
Tô Yên còn đang mải ăn, không kịp phản ứng.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ, chị hiện giờ chính là Tống thị vệ đó."
Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên tức khắc ngẩng đầu lên.
Chớp chớp mắt
"Ăn rất ngon."
Haizz, đối với cái tên Tống Tô này, nàng vẫn cần thời gian để thích ứng.
Đôi mắt Tư Đồ Tu đen nhánh nhìn nàng, thanh âm hòa hoãn
"Tống thị vệ đây là làm sao vậy? Ăn cơm ăn đến mức hồ đồ luôn sao?"
Tô Yên nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, gật đầu
"Quá đói bụng. Rất nhiều ngày rồi chưa được ăn cơm."
Tư Đồ Tu một bộ dáng bừng tỉnh.
"Ân nhân ăn nhiều chút, miễn cho ngày sau bị đói."
Tô Yên vừa nghe liền dừng lại.
Ngẩng đầu, trong miệng còn nhai thức ăn, thanh âm mơ hồ
"Làm thị vệ, về sau vẫn còn phải chịu đói sao?"
Chuyện này làm cho Tô Yên nhớ tới tình cảnh mình làm nha hoàn còn bị chịu đói trong một vị diện nào đó.
"Tống thị vệ cảm thấy như vậy sao?"
Hắn không có trực tiếp trả lời mà là hỏi ngược lại.
Tô Yên nuốt xuống đồ ăn trong miệng.
Nhỏ giọng nói
"Có khả năng."
Tư Đồ Tu nghe vậy, ý cười không giảm,
"Tống thị vệ cảm thấy bổn vương sẽ thiếu ngươi chén cơm kia sao?"
"Không phải"
"Ồ. Vậy xem ra là Tống thị vệ thích nhịn đói."
Tô Yên dùng sức lắc đầu
"Không thích."
Tư Đồ Tu nhìn bộ dáng nàng tràn ngập cảnh giác.
Trong mắt hiện lên ý cười.
Cầm lấy đũa ngọc trước mặt, ăn một miếng cá.
Thanh âm chậm rãi
"Xem ra Tống thị vệ rất thích ăn cá."
Một bàn đầy đồ ăn chỉ có đĩa cá là đã thấy đáy.
Tô Yên gật đầu
"Ăn ngon."
Ăn ngon là một chuyện, thực ra chính là đĩa cá ở ngay trước mặt nàng.
Nàng quá đói bụng.
Thế cho nên món nào ở gần nàng sẽ gắp ăn trước.
Không hề kén ăn.
Tư Đồ Tu nhướng mày
"Ân nhân thích ăn, về sau ta sẽ bảo phòng bếp làm cho ân nhân nhiều một chút."
Tô Yên không để ý.
Gật gật đầu
"Được"
Ăn cái gì đều là ăn.
Ăn no là tốt rồi.
Sau khi bữa cơm kết thúc.
Tô Yên liền chính thức trở thành thị vệ bên cạnh Tư Đồ Tu.
Nửa tháng sau.
Tô Yên nhìn đĩa cá nướng trước mặt mình.
Dạ dày một trận quay cuồng.
Nàng cũng không lấy đũa, chỉ cúi đầu gặm màn thầu.
Nửa tháng nay.
Một ngày ba bữa cơm toàn là cá.
Lúc này Tô Yên mới hiểu được hắn nói câu muốn nàng ăn nhiều cá là có ý gì.
Hiện giờ Tô Yên chỉ cần nhìn thấy cá là buồn nôn.
Nàng mới ăn được một nửa phần cơm.
Xích Tinh đi tới bên cạnh nàng, lạnh lùng lên tiếng
"Vương gia tìm cô."
Tô Yên gật đầu.
Đặt hộp cơm của mình ở bậc cầu thang.
Nàng là thị vệ bên người.
Một ngày 12 canh giờ đều phải xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng mà bởi vì có cả Xích Tinh nên bọn họ luân phiên thay nhau.
Trên cơ bản, Tô Yên thủ ban ngày còn Xích Tinh thủ ban đêm.
Đương nhiên cũng có những thị vệ khác.
Bất cứ lúc nào, nơi nào, thị vệ bên người Vương gia ít nhất không dưới 4 người.
Tô Yên cài hộp đồ ăn lại.
Đứng lên, từ cuối hành lang đi tới tính đường.
Lư hương toả ra một mùi hương trà nhạt nhạt tràn ngập cả căn phòng.
Tư Đồ Tu ngồi trên ghế dựa.
Trong tay cầm một tấu chương.
Cũng không biết vì sao, ban ngày Tư Đồ Tu thực thích ở trong sảnh đường xem sổ con.
Tô Yên vừa đi vào liền nghe được hắn mở miệng
"Mài mực."
Tô Yên ra tiếng
"Được"
Lên tiếng rồi đi lên phía trước.
Tô Yên cầm đá mài trong tay, nghiêm túc mài mực.
Nửa ngày sau.
Tư Đồ Tu ngước mắt, cười cười
"Tống thị vệ ăn no rồi?"
Tô Yên gật đầu
"Vâng"
" Vương phủ không có đồ ăn hay sao mà lại ra quán ăn?"
Tô Yên nhớ tới món cá kia.
Dạ dày lại một trận quay cuồng.