Tô Yên nhìn bộ dáng mất mát của hắn.
Trong lòng như có thứ gì nắm chặt.
Nàng hơi há miệng
"Chàng, chàng đừng nghĩ vậy."
Cơ Ngọc vẫn lắc đầu.
Lúc sau.
Hắn rũ mắt, hiện lên tia cười nhẹ.
Ý cười hỗn loạn nhiều cảm xúc, khiến người nhìn vào cảm thấy chua xót.
"Hầu gia luôn thích nói những lời như vậy, làm cho nô quên thân phận của mình, làm cho, nô vượt qua giới hạn thân phận."
Cơ Ngọc dừng một chút, thanh âm càng nhẹ hơn
"Nô may mắn được hầu gia chuộc thân, nhưng đến cuối cùng, nô cũng chỉ là một tiểu quan hèn hạ. Vốn dĩ, chính là bị người ta tùy ý đùa bỡn a."
Tô Yên nhíu mày chặt hơn
"Tại sao chàng lại nói bản thân mình như vậy?"
Cơ Ngọc nâng đôi mắt lên, mờ mịt chớp mắt.
Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Yên, nhìn nàng
"Hầu gia cũng nghĩ như vậy. Đầu tiên là đối xử tốt với Cơ Ngọc, nuông chiều ta, làm cho Cơ Ngọc ngay cả trái tim chân thành cũng đều dâng cho ngài. Sau đó, liền không quan tâm đến Cơ Ngọc nữa."
Nói vậy, Cơ Ngọc lộ ra nụ cười tự giễu,
"Quả nhiên, là tự nô đề cao chính mình."
Áo choàng màu xanh nhạt bị gió thổi lên, sắc mặt tái nhợt, làm người ta đau lòng.
Tô Yên nắm lấy tay hắn, hoảng hốt.
Bởi vì hoàn toàn không biết tại sao hắn lại suy nghĩ như vậy.
"Ta đối với chàng là chân thành, chính là muốn cùng chàng cả đời ở bên nhau."
Tô Yên chỉ có thể nghiêm túc vụng về biểu đạt.
Cơ Ngọc cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Yên khẩn trương nắm chặt tay hắn,
"Chàng, chàng phải tin tưởng ta."
Có lẽ thanh âm nàng quá thành khẩn.
Lực đạo nắm tay hắn cũng rất dùng sức.
Cơ Ngọc ngẩng đầu lên, cười tự giễu
"Hầu gia hà tất gì phải nói những lời lừa gạt nô, từ ngày nô được ngài mua lại, đã không thể rời đi."
Cho nên, không cần nói những lời dễ nghe như vậy.
Mệnh tiện này, đều là của hầu gia.
Những câu này, Cơ Ngọc không nói ra.
Nhưng Tô Yên hiểu ý hắn.
Tô Yên nhíu mày thật chặt.
Tại sao chỉ có một đêm, hắn lại trở nên như vậy?
"Có người đã nói gì với chàng sao?
Cơ Ngọc lắc đầu.
Tô Yên trái lo phải nghĩ, nàng nghĩ đến những lời Lan Chi đã nói.
Sau đó lên tiếng
"Hôm qua vào buổi trưa, chàng đã dầm mưa tìm ta rất lâu?
Cơ Ngọc cúi đầu, cười nhạt
"Là nô sợ hầu gia dính mưa. Nhưng nô quên mất, đây là hầu phủ, làm sao ngài có thể dính mưa chứ?"
Tô Yên dường như nhận ra điều gì đó
"Chàng, giữa trưa hôm qua, cả buổi tối, vẫn luôn đợi ta tới dùng bữa?"
Cơ Ngọc cúi đầu, ngón tay đang câu lấy đàn cô, thoáng dừng sức.
Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vân đạm phong khinh
"Là nô vượt qua giới hạn."
Tô Yên nghe hắn khiêm tốn nói như vậy, một câu vượt giới hạn, một câu không nên.
Làm cho trong lòng nàng càng thêm buồn bực.
Duỗi tay, dùng sức nắm lấy cổ áo hắn, đem người một phen kéo đến trước mặt mình.
Giây tiếp theo, hôn lên.
Tô Yên hôn rất mạnh, sau khi hôn xong, nàng thở hổn hển nói
"Ta không thích chàng nói chuyện như vậy, càng không thích chàng xa cách ta, cho nên, chàng muốn gì thì hãy nói ra."
Trong khi hôn môi, đàn cổ rơi xuống
Ngăn cách giữa hai người.
Tô Yên ôm cổ hắn, thanh âm nghiêm túc
"Ta muốn chàng nói thật."
Sau một lúc lâu, Cơ Ngọc duỗi hai tay, ôm lấy Tô Yên.
Rất dùng sức.
Môi hắn dán lên tai Tô Yên, lẩm bẩm
"Hầu gia hôm qua không có đến dùng bữa, cũng chưa từng nói sẽ ngủ bên đây. Chính là cảm thấy nô quá lãnh đạm, cảm thấy không vui không thú vị?"
Tô Yên nghe được thanh âm hắn mang theo tia run rẩy.