Quân Vực giải thích đại khái một chút, sau đó hắn thấp giọng nói một câu
"Chỉ có 6 canh giờ, ăn không đủ."
Tô Yên sửng sốt nhìn hắn.
Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm Tô Yên.
Cũng không biết là nói cho nàng nghe, hay là tự khuyên nhủ chính mình.
Vừa nói vừa dán sát vào Tô Yên, giống như rất muốn hôn nàng.
Tô Yên bịt kín miệng hắn, mở miệng.
"Vậy, sẽ vẫn luôn ở tình trạng như thế này sao?"
Quân Vực hôn lòng bàn tay nàng, vô cùng ái muội, càng dùng thêm sức ôm nàng.
Tô Yên buông tay ra, liền nghe thấy hắn nói
"Sẽ không, ta sẽ giết chết hắn."
Tiểu Hoa giật mình.
Quân Vực đại nhân nói việc giết chết người ta cứ như nhẹ như lông hồng vậy sao?
Ừm, cũng đúng, người kia khẳng định không phải người tốt, Quân Vực đại nhân không muốn hắn ta làm xằng làm bậy, hay là vì muốn được ân ân ái ái, độc chiếm ký chủ đây?
Tiểu Hoa suy nghĩ một hồi, cảm thấy, hẳn là vế sau đi.
Tô Yên lại nói
"Ta nhận được chìa khóa đi vào Minh Giới, sau đó bị hút tới đây."
Quân Vực vừa nghe vừa ghé đầu vào cổ Tô Yên, lên tiếng
"Ừm."
"Chàng cảm thấy hai việc này có liên quan tới nhau sao?"
"Ừm"
Tô Yên cúi đầu nhớ lại mọi chuyện, móc từ trong túi ra một cái kẹo.
Suy nghĩ liền ăn kẹo, đau đầu liền ăn kẹo, tức giận cũng ăn kẹo, cái thói quen này không biết hình thành từ lúc nào.
Kẹo sữa dâu tây quả thực là vạn năng.
Nàng vừa mới lột kẹo ra thì nhìn thấy tầm mắt Quân Vực cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Yên đưa kẹo của mình qua
"Chàng muốn ăn sao?"
Quân Vực liền cự tuyệt
"Không muốn."
Tô Yên nghe thế liền nhét kẹo vào miệng ăn.
Người nào đó lại lật mặt
"Ta muốn ăn kẹo."
Tô Yên khựng lại, nhìn bốn chữ "gây rối vô cớ" đang tỏa sáng lấp lánh trên đầu hắn.
Nàng lại móc từ trong túi ra một cái kẹo nữa, bóc ra đưa cho hắn.
Người nào đó không chịu ăn, chỉ nhìn chằm chằm môi nàng
"Cái nàng vừa ăn có vẻ ngon hơn."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Giống nhau."
Bởi vì trong miệng đang ngậm kẹo, nên giọng nói vô cùng mềm mại.
Quân Vực liền nói
"Không giống"
"Giống nhau."
"Ta không tin lời Tiểu Quai nữa, ta muốn tự mình nếm thử."
Vừa dứt lời, Tô Yên liền bị ấn lên núi giả.
Vạt áo đỏ thẫm đong đưa, mái tóc nam tử rối tung, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy trong ngực hắn vẫn còn ôm một người.
Hai người đang hôn môi nồng nhiệt.
Thời điểm Tiểu Hồng tỉnh lại, đầu vô cùng đau.
Mở mắt ra liền phát hiện Xà Nam nằm bên cạnh mình đang muốn chạy trốn.
Nhiệm vụ Yên Yên giao cho nó chính là phải trông con rắn này, nó lợi hại như vậy, làm sao có thể để tên kia chạy trốn được.
Tiểu Hồng quăng cái đuôi,"bang bang bang", thành thạo đánh cho Xà Nam hôn mê bất tỉnh, sau đó còn vô cùng đắc ý, chạy đi tìm Yên Yên kể công.
Nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy Yên Yên, nó lại bị mấy khóm hoa hấp dẫn
Ăn hoa, ăn hoa!!
Ở trong mắt Tiểu Hồng, ăn hoa chỉ xếp sau ăn con bướm, đặc biệt là từ khi nó trở thành người, không thể ăn con bướm được, bởi vì Cổ Vương đã nói, là con người mà đi ăn bướm thì giống như bị thần kinh vậy, sẽ dọa đến những người xung quanh.
Cho nên nó liền giấu cái trò chơi yêu thích nhất đi, sau đó không lâu, Cổ Vương cũng cấm nó ăn hoa luôn.
Nhưng mà... Cổ Vương còn đang ngủ đông nha.
Hẳn là sẽ không biết đâu.
Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi chạy tới chỗ mấy khóm hoa, lúc sắp nhào vào trong bụi hoa liền nhìn thấy hai người bên cạnh núi giả.