"Vâng, lão đại."
Nhìn trong chốc lát thấy môi cô càng trắng bệch, dứt khoát chặn ngang đem người bế lên, đi vào trong phòng.
Đến bên trong, Tả Lãnh còn muốn hỏi lão đại còn có yêu cầu gì không.
Kết quả, chân còn chưa đi được nửa bước, ầm một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.
Tả Lãnh: "..."
Bộ dáng lão đại thực sốt ruột a.
Sau đó, liền nghe được bên trong truyền ra thanh âm
Tô Yên rầu rĩ
"Em có thể tự mình cởi."
Túc Cửu Từ
"Ta có thể giúp Tiểu Quai cởi ra."
Tô Yên
"... cái này, em tự làm được."
Túc Cửu Từ
"···· ta giúp em."
Sau đó, Tả Lãnh nghe thấy bên trong toàn là thanh âm vải dệt bị xé nát.
Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần.
Lão đại... cấp bách như vậy sao?
Hắn ngày thường nhìn ra được lão đại đối Tô Yên không giống với người khác. Lại không nghĩ, thế nhưng lão đại thích Tô Yên thiếu gia.
- -
Đến lúc này, chuyện dơ bẩn của tòa nhà kia đã hoàn toàn kết thúc.
Chỉ là...
Tần Tình Nguyệt từ thính đường đi ra. Thấy Tô Yên thiếu gia cũng đã rời đi.
Cô nhìn bên ngoài mưa rơi liên miên. Đình viện này tràn còn đầy mùi máu tươi và thi thể.
Cô biết.
Từ hôm nay trở đi, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi cái nhà giam này, có được cuộc sống mới.
Không.
Từ hôm nay trở đi, mạng cô là của Tô Yên thiếu gia.
Tần Tình Nguyệt trong đầu xẹt qua bộ dáng Tô Yên khi cứu mình.
Từ khi tới cái địa ngục này. Tần Tình Nguyệt sẽ không bao giờ tin vào thượng đế nữa.
Nếu có thượng đế, nếu có ánh sáng, như thế nào lại chophép loại địa phương dơ bẩn như vậy tồn tại??
Như thế nào sẽ để cô nhận hết tra tấn, sống không bằng chết?
Vốn dĩ, cô nghĩ chính mình báo thù xong, cũng là đến cuối đời.
Cũng không có lý do để tiếp tục sống sót.
Nhưng mà Tô Yên xuất hiện.
Hắn cứu cô.
Nếu trên đời có ánh sáng, vậy đó chính là Tô Yên.
Cô về sau chỉ cần làm một chuyện, đó là đi về phía ánh sáng, đi theo phía sau hắn, vì hắn làm trâu làm ngựa.
Tần Tình Nguyệt nhìn trời mưa, ở tòa nhà yên tĩnh không người này ngốc tới bình minh.
Mưa tạnh, mặt trời hé lộ.
Cô bước chân rời đi.
Muốn đi làm cái gì đây?
Đi tìm Tô Yên.
Chỉ là mới đi được mấy bước, Tần Tình Nguyệt nghe đằng sau có thanh âm lưỡi rắn tê tê tê.
Nghe thanh âm kia, cả người cô cứng đờ.
Theo bản năng xoay người nhìn xem. Lại không thấy thứ gì.
Thanh âm kia cũng đã biến mất.
Sau đó, Tần Tình Nguyệt liền tiếp tục đi về phía trước.
Nện bước càng lúc càng nhanh, chỉ nghĩ nhanh rời đi vùng ngoại ô này.
Ở phía sau Tần Tình Nguyệt, đồng chí Tiểu Hồng bị bụi cỏ bao phủ, nhanh chóng cuốn đuôi đuổi theo.
Vì sao?
Nó không muốn nói rằng chính mình không biết nên tìm Tô Yên ở chỗ nào.
Vừa mới không để ý, Tô Yên đã bị người kia mang đi, để lại nó một mình lưu tại chỗ đó, đuổi theo cũng không kịp.
Vừa vặn, nó trong lúc vô tình thấy được nữ nhân này.
Nó nhận ra cô ta.
Cô ta đã từng cầu xin Tô Yên cứu giúp, nhất định quen biết Tô Yên, mang nó đi tìm Tô Yên.
Thế cho nên liền đi theo phía sau cô ta.
Nhưng mà nó hiện tại là một con rắn nhỏ, cũng chỉ đi được đoạn ngắn, thế cho nên càng ngày càng mệt, thanh âm cũng càng ngày càng lớn.
Chỗ nào biết, cô ta giống như nghe được thanh âm mình lè lưỡi, bị dọa rồi, kết quả chạy càng lúc càng nhanh.
Tiểu Hồng mắt thấy người kia sắp không thấy.
Dừng lại.
"Tê tê tê!"
Cũng không biết nó đang nói cái gì.
Sau đó, chỉ nhìn thấy con rắn nhỏ vốn dĩ nhỏ bằng ngón út, trong nháy mắt to lớn lên trông thấy.
Từ con rắn nhỏ bị người xem nhẹ, biến thành một con rắn độc vằn đen đỏ đan xen, sắc mặt dữ tợn.
Nó quơ quơ cái đuôi, dào dạt đắc ý.
Thế này khẳng định là chạy nhanh!