Tiểu Hoa còn muốn hỏi vì sao Họa Nhu lại muốn hạ độc tất cả mọi người.
Rõ ràng là ký chủ đã giúp cô ta nhiều như vậy.
Lấy oán trả ơn.
Hừ.
Vừa dứt lời, Tô Yên mở miệng
"Là Họa Thiến Nhi cùng gã nam nhân kia muốn hạ độc giết chết chúng ta."
Tô Yên đứng ở cửa, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để 3 người trong phòng và cả Tiểu Hoa nghe thấy.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Vì sao ạ?"
Ngoại trừ Họa Nhu, sắc mặt của hai kẻ kia đều đồng loạt biến đổi.
Họa Nhu không nói thêm một câu, vẫn từ tốn gắp đồ ăn trong bát cho vào miệng.
Tô Yên mở miệng
"Chúng ta đã biết quá nhiều, so với việc thả chúng ta đi, không bằng giết chết."
Dù sao đã liên hợp hại chết một Họa Nhu, giết một người hay hai, ba người cũng không có gì khác nhau.
Họa Thiến Nhi run rẩy, nhìn chằm chằm Tô Yên
"Việc này có liên quan gì tới các ngươi? Nếu các ngươi không dò hỏi tới cùng, mọi chuyện cũng sẽ không tới mức này."
Vừa dứt lời, Họa Thiến Nhi liền thấy vô cùng tức ngực.
Phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Tim đau từng đợt khiến ả đau đến chết đi sống lại, ngã gục xuống bàn.
Họa Thiến Nhi có chút không tin nổi, ả không hề ăn một miếng thức ăn nào.
Tên trượng phu kia cũng bắt đầu có phản ứng, cả người run rẩy, mặt tái xanh.
Họa Nhu chậm rãi đặt đôi đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn kia hai người.
Họa Nhu cười, tiếng cười như chuông bạc, vô cùng êm tai.
Nhưng trong hoàn cảnh này lại không hề phù hợp.
Nàng ấy mở miệng
"Lúc ta chết, là các ngươi tiễn ta một đoạn đường. Bây giờ, cũng nên để ta tiễn các ngươi lại một đoạn. Dứt lời, Họa Nhu bưng chén rượu lên, đổ xuống đất. Rượu tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo.
Họa Thiến Nhi trừng mắt
"Rượu ····· có độc"
"Người ta tin tưởng nhất và người ta yêu nhất, hẳn là nên cùng nhau xuống địa ngục bồi ta mới đúng. Nếu không, ta không thể an tâm được a."
Gã nam nhân kia thở hắt ra, trừng mắt
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Họa Nhu đứng lên, vân vê cổ tay áo.
Đột nhiên, khuôn mặt của cô ta biến thành một cái đầu lâu trắng bệch.
Cô toét miệng cười, tiếng nói nghẹn ngào, rất khó nghe
"Tướng công, chàng không nhận ra ta sao?"
Vừa dứt lời, thân thể gã nam nhân run rẩy kịch liệt, vô cùng kinh hãi ngã xuống mặt đất.
Mở to mắt sợ hãi.
"Họa... Họa Nhu."
Họa Nhu từng bước, từng bước đi qua.
Cô ta nâng chân lên, dẫm lên ngực gã.
"Hóa ra tướng công lại yêu thương Họa Nhu như vậy, từ biệt ba năm nay, vẫn còn có thể nhận ra dung mạo của Họa Nhu."
Dứt lời, Họa Nhu dùng sức dẫm mạnh lên ngực gã.
Phụt một tiếng, nam tử lại phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, không còn tiếng động.
Họa Thiến Nhi ngay bên cạnh đó run rẩy ôm lấy ngực, sắc mặt tái mét, vừa run rẩy vừa kiếm chỗ trốn.
Lúc hại người ta cho đến tận bây giờ, ả cũng chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày biểu tỷ tìm tới cửa báo thù.
Họa Nhu xác nhận tướng công đã chết, sau đó lại quay sang, hờ hững nhìn Họa Thiến Nhi.
Cô ta đi qua đó, vươn tay bóp chặt lấy gương mặt của Họa Thiến Nhi.
Móng tay dài ra, đâm xuyên qua làn da của ả, máu tươi tí tách nhỏ xuống đất.
Họa Nhu mở miệng
"Dù gì chúng ta cũng có rất nhiều năm tháng làm tỷ muội, ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi sống thật tốt. Ngươi ghê tởm đáng khinh như vậy, ta cũng không muốn gặp lại ngươi trên đường xuống hoàng tuyền."
Họa Thiến Nhi sợ hãi hét chói tai, cả khuôn mặt ả bị rạch nát, khắp người toàn máu là máu, hôn mê bất tỉnh.
Làm xong tất cả mọi việc, Họa Nhu đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
Lúc nàng ta quay lại nhìn Tô Yên, khuôn mặt đã trở về trạng thái bình thường, vô cùng đơn thuần thánh thiện.
Không gào khóc tê tâm liệt phế, không có chút cảm giác tuyệt vọng vì bị phản bội.
Chỉ là nhẹ nhàng xuống tay giết chết hai kẻ kia, tự báo thù cho mình.
Cả đời Họa Nhu, cuối cùng cũng kết thúc.