Tô Yên cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhỏ giọng nói
"Em muốn nắm tay anh, làm sao bây giờ?"
Tống Du Cảnh nghe vậy, lỗ tai giật giật.
Hắn cúi đầu.
Thấy lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn ở trên cổ tay mình.
Hắn lạnh như băng ra tiếng
"Nếu không gây trở ngại thì có thể tháo đi."
Tô Yên ngẩng đầu
" Thật sao?"
Năm phút sau.
băng gạc trên tay Tô Yên bị tháo xuống cũng kha khá.
Trừ bỏ quấn quanh hai lòng bàn tay.
Nhưng cũng không khó hoạt động như trước nữa.
Hơn nữa băng gạc trên má cũng đều được tháo xuống.
Tống Du Cảnh hạ kéo trong tay xuống.
Mở ra mấy vết thương đều đã kết vảy.
Miệng vết thương của Tô Yên nhỏ, nhìn qua giống như là bị bắn mỡ vào da vậy.
Trừ bỏ ảnh hưởng đến mỹ quan, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại.
Tháo xuống xong, Tô Yên liền kéo lại tay Tống Du Cảnh.
Hắn cúi đầu
"Làm gì?"
Thanh âm lạnh băng như cũ.
Nhưng mà Tô Yên cầm tay hắn, hắn vẫn không hề chán ghét mà tránh thoát.
Cô hỏi nghiêm túc
"Em tặng quà anh thích không?"
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình
"Bình thường."
"Vậy anh thích nhất cái nào?"
Tống Du Cảnh muốn nói những món đồ đó đều thực vướng víu, rất vướng chỗ.
Hắn cái nào cũng không thích.
Nhưng là thấy Tô Yên nghiêm túc hỏi hắn như vậy.
Lời tới bên miệng không nói ra được.
Hắn chỉ lạnh băng phun ra hai chữ
"Hoa hồng."
Tô Yên vẫn luôn cho rằng con gái mới thích hoa hồng.
Không nghĩ tới hắn cũng thích.
Cô hỏi
"Vậy em lần sau lại tặng anh hoa hồng?"
Tống Du Cảnh không nói chuyện.
Tô Yên nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Tống Du Cảnh lạnh như băng nói
"Từ trước đến nay cô tặng đồ đều không cần tôi đồng ý."
Sao bây giờ lại hỏi ý kiến hắn làm gì??
Tô Yên nghiêm túc nói
"Em vốn đã nghĩ kỹ ngày mai nên tặng cái gì rồi, nhưng mà thoạt nhìn anh hình như rất muốn hoa hồng a."
Cho nên cô đang rối rắm, rốt cuộc muốn đưa món quà mình định tặng, hay là mua hoa hồng cho hắn.
Tô Yên nói xong, không biết vì sao cô cảm thấy biểu tình hắn nhu hòa chút.
Là vui vẻ sao?
Cô đang nghĩ ngợi.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình ra tiếng
"Cô có thể tặng cả hai."
Tô Yên trong khoảng thời gian ngắn không có nói tiếp.
Cô nghĩ nghĩ.
Cho nên, hắn ý là đều muốn sao?
Cũng không phải không thể.
Chỉ là, hình như tiền trong thẻ sắp hết rồi.
Nếu sau này hắn còn muốn quà, cô sẽ mua không nổi mất.
Nuôi đàn ông gì đó.
Thật đúng là một cái việc vừa phí tâm lại phí tiền a.
Nhưng mà cuối cùng, vì để hắn vui vẻ một chút.
Tô Yên vẫn là gật gật đầu, đáp ứng một tiếng
"Được"
Vừa nói, Tô Yên duỗi tay móc ra một viên kẹo, đưa tới trong lòng bàn tay Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh đưa mắt nhìn kẹo trong tay mình.
Cũng không biết hắn đã làm cái gì mà khiến cô gái này cho rằng hắn rất thích kẹo đây?
Thế cho nên thường thường đều phải đưa kẹo cho hắn.
Trong ngăn kéo bàn làm việc của hắn toàn là kẹo sữa dâu tây này.
Hắn không nói chuyện, chỉ cất kẹo vào túi áo.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên cầm một cái khẩu trang.
Thay một cái quần dài, đi ra ngoài bệnh viện.
Vì sao muốn ra bệnh viện?
Bởi vì muốn mua quà tặng a.
Tô Yên đầu tiên là đi tiệm hoa tươi mua một bó hoa hồng.
Sau đó ôm hoa hồng đi vào một cửa hàng bánh kem nhìn qua liền biết rất đắt.
Mới vừa đi vào, liền nghe được tiếng của người phục vụ
"Xin hỏi quý khách, ngài muốn mua bánh kem sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Phục vụ nhiệt tình giới thiệu nói
"Quý khách, bên này là hàng mẫu trong tiệm chúng tối. Xin hỏi ngài muốn hình thức như thế nào? Chúng tôi có thể cho đầu bếp làm tại chỗ cho ngài."