Phượng Dụ thân thể hoàn toàn cứng đờ.
Nàng là chán ghét đồ ăn, hay là chán ghét chính mình?
Đồ ăn là nữ đầu bếp trong phòng bếp tự mình dạy hắn, đầu bếp nữ nói, hương vị hắn làm cùng nàng làm ăn ngon như nhau.
Tô Yên từ trước đến nay thích cái gì.
Thích đồ ăn này hay không hắn đều biết.
Kia nàng chán ghét, cũng chỉ có thể là mình.
Nàng không muốn nhìn thấy mình sao?
Trong đầu vô số suy nghĩ bay qua, hắn không thể khống chế chính mình không nghĩ tới.
Mình bị nàng chán ghét a.
Nhận thấy như vậy, làm tâm Phượng Dụ từng đợt đau đớn.
Hắn đi lên phía trước, duỗi tay cầm lấy tay Tô Yên.
Khom lưng, cùng nàng đối diện.
Đôi mắt đen nhánh, mang theo cố chấp cùng nóng rực.
"Nàng không thể, chán ghét ta."
Nghĩ cả nửa ngày, mới nói ra một câu như vậy.
Nghe đến, một chút cũng không giống như là chịu thua, mà càng giống uy hiếp hơn.
Phượng Dụ đời này chưa bao giờ cúi đầu trước ai.
Làm sao sẽ lời nói kiểu kia được?
Giọng nói vang lên, Tô Yên trầm mặc.
Hắn nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt.
Ánh mắt thấp hèn, chậm rãi lôi kéo tay nàng, đặt trên vị trí ngực hắn.
"Chỉ cần nàng muốn, ta đều có thể cho nàng."
Thanh âm khàn khàn, cảm xúc trên mặt hắn lúc đó, Tiểu Hoa xem không hiểu.
Nhưng Tô Yên, nàng hiểu.
Hắn thừa nhận hắn sai, muốn đánh, muốn giết, muốn lăng nhục, hắn đều nhận.
Chỉ là không thể, rời khỏi hắn.
Nói xong, hắn căng căng môi mỏng, muốn nói lại thôi.
Nửa ngày, nhìn đến Tô Yên không có phản ứng gì.
Phượng Dụ sống lưng cương một cái chớp mắt, nhắm mắt.
Đang muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên, một đôi môi ôn nhu hồng nhuận, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Sau đó, Tô Yên ôm cổ hắn, cả người đều ngã xuống trong lòng ngực hắn.
Nàng nhìn hắn, thực nghiêm túc, từng câu từng chữ
"Ta thấy chàng không hề hiểu rõ vị trí của bản thân mình tí nào."
Nàng dừng một chút
"Chàng đối với ta mà nói, rất quan trọng. Giống như là, ta thích chàng như chàng thích ta vậy."
Phượng Dụ nghe lời nói của nàng, tâm run lên, giống như khi đao cùn cắt thịt đến đau đớn, bởi mấy câu nàng nói mà dịu hẳn đi.
Tô Yên nói xong, liếm khóe môi một chút.
Từ túi tiền móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.
"Ta mấy ngày nay không ăn cơm, không thích hương vị đồ ăn này, hiện tại, chàng mang ta đi ăn cơm đi."
Nói xong, nhét kẹo sữa vào trong miệng Phượng Dụ.
Hương vị dâu tây sữa bò từ khoang miệng tan ra.
Như là muốn ngọt đến trong lòng.
Tiếp theo, Tô Yên lại móc ra một viên, tự mình ăn.
Tiểu Hoa nhìn đến một màn này, quả thực không thể tin được.
Như thế nào... ký chủ đã tha thứ cho hắn??
Hắn, hắn mới nói có hai câu!
Tiểu Hoa mắt trông mong lật xem các tiểu thuyết vỡ lòng.
Có chỗ nào dễ dàng như vậy đã dỗ tốt con gái a???
Phượng Dụ gắt gao ôm chặt Tô Yên, đứng lên đi vào bên trong cung điện.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi
"Ký chủ, ngươi như thế nào cứ thế đã tha thứ cho hắn??"
Nguyên tắc đã nói đâu?
Thưởng phạt phân minh đâu??
Hắn chỉ nói hai câu, ký chủ đã không tính toán truy cứu nữa???
Một lúc lâu sau, mới nghe Tô Yên lên tiếng
"Ta không thể lại khi dễ hắn."
Tiểu Hoa vừa nghe, đều sắp hộc máu.
Khi dễ hắn???
Hắn chỗ nào bị khi dễ??
Mới nói hai câu nó đều nghe không hiểu.
Chỗ nào bị khi dễ??
Tô Yên không có trả lời Tiểu Hoa, tựa hồ Tiểu Hoa có hiểu hay không cũng không quan trọng.
Vừa mới nãy Tô Yên đánh gãy lời nói tiếp theo của Phượng Dụ.
Bởi vì biết, hắn lại hèn mọn mở miệng lần nữa.
Không, hắn từ khi nói câu đầu tiên đã bắt đầu mang theo tia cầu xin.
Hắn nói hắn chỉ cần nàng ở lại bên người hắn.
Hắn nói hắn chỉ cần nàng muốn, cái gì đều có thể cho nàng bao gồm cả sinh mệnh của hắn.