Thời điểm Tô Yên tỉnh lại.
Phát hiện mình đang ở trong một cái miếu hoang.
Xung quanh rách nát.
Pho tượng Phật Tổ cũng đã tróc sơn, màng nhện giăng kín.
Cửa chùa bị phá hỏng một cánh.
Cánh còn lại vẫn có kéo căng sự sống dù đang lung lay chuẩn bị đổ xuống.
Nàng giơ tay, phát hiện mình đang nằm trên một đống rơm.
Môi khô nứt, dạ dày quặn thắt đến phát đau.
Hình như là đã nhiều ngày rồi chưa được ăn cơm hay uống nước.
Chỉ là...
Tô Yên cúi đầu, nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.
Hoa hồng được thêu sống động như thật.
Cổ tay áo sờ rất mềm mại.
Váy màu hồng phấn tản ra, là loại quần áo tơ lụa thượng hạng.
Đôi tay bóng loáng tinh tế, vừa nhìn đã biết là tiểu thư được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, việc nặng không đến tay.
Thân thể này nằm ở trong miếu hoang có vẻ không hợp lắm.
Tô Yên tạm thời không muốn tiếp thu kí ức của nguyên thân.
Nàng càng để ý đến cái dạ dày trống rỗng đang kêu gào của mình hơn.
Ít nhất phải ăn trước đã.
Nàng chống tay lên bức tường có nguy cơ sập xuống bất cứ lúc nào.
Cố gắng đứng dậy.
Trong miếu không chỉ có một mình nàng, mà còn có hai đám người nữa.
Trong đó có hai nam nhân đang nướng gà.
Hương thơm thịt nướng BBQ tràn ngập trong miếu.
Tô Yên nhìn chằm chằm con gà nướng.
Nàng đỡ tường, đứng ở chỗ đó.
Chỉ thấy một nữ tử gầy yếu không chịu được cơn đói, hai mắt đang tỏa sáng nhìn chằm chằm con gà nướng của hai vị đại hãn hung thần ác sát.
Ước chừng qua một nén nhang, gà đã nướng xong.
Tô yên từng bước, từng bước đi tới chỗ hai người kia.
Tiểu Hoa kinh ngạc
"Ký chủ! Chị định đi xin ăn sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Đoạt lấy mà ăn."
Sức lực nàng rất lớn.
Bọn họ đánh không lại nàng.
Tiểu Hoa kinh ngạc một hồi lâu.
"Ký chủ, thế này chẳng phải là cướp bóc sao?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, chậm rì rì nói
"Nếu sau này bọn họ báo quan, ta có thể đền ngân lượng."
Nhưng mà, đó là chuyện sau khi đã lấp đầy bụng.
Phải sống sót trước đã, mới có thể nói chuyện quy củ.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm
"Bọn họ khẳng định sẽ không đi báo quan."
Bị một nữ tử gầy yếu đánh đến úp mặt xuống đất rồi còn cướp đi con gà nướng.
Việc này chắc chỉ có những kẻ không biết xấu hổ mới nói ra được.
Đúng lúc Tô Yên chuẩn bị động thủ.
Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau giữ tay nàng lại.
Thanh âm ôn hòa
"Cô nương."
Tô Yên không nhìn người kia, chỉ là giơ tay hất bàn tay đang giữ mình lại.
Lúc này cô mới dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn.
Người nọ bị hành động của Tô Yên làm cho sửng sốt một chút.
Liền cười nói
"Cô nương, ta thấy cô hẳn là đói bụng, nơi này ta có hai cái màn thầu, chúng ta chia nhau."
Người nọ mặc lam bào, bên hông đeo thằng khấu*.
*
Bộ quần áo kia đại khái đã giặt quá nhiều lần nên có chút bạc màu.
Tướng mạo cũng khá thành thật.
Hắn từ trong túi quần áo lấy ra một bánh màn thầu trắng trắng mềm mềm, đưa tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn chiếc màn thầu, không nhận lấy.
Gà nướng so với màn thầu ăn ngon hơn.
Nàng càng muốn ăn gà nướng.
Quay đầu nhìn lại.
Liền thấy mới trong chốc lát như vậy.
Hai người kia đã đem gà chặt thành hai nửa, mỗi người ăn một nửa.
Tốt rồi, giờ chỉ còn cái màn thầu này thôi.
Nàng duỗi tay cầm lấy chiếc màn thầu.
"Cảm ơn."
Nói xong, liền đi về đống rơm mình vừa mới nằm.
Đại khái đói bụng đã lâu, còn không được ăn uống gì.
Chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau.
Nàng cúi đầu, từng miếng từng miếng ăn.
Trong miệng khô khốc, cũng không có nước.
Ăn một miếng đều nghẹn thật lâu.
Thế cho nên mỗi lần Tô yên ăn một miếng đều chỉ có thể nhai thật lâu rồi mới có thể nuốt xuống.
Âm thanh của Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, đang truyền tống kí ức."
Tô Yên nhắm hai mắt lại.
Nguyên thân tên Tô Yên.