Không biết đã uống rượu ở đâu.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Huyên Nhu
"Tại sao cô phản bội tôi?!"
Tần Huyên Nhu nhìn Bạch Hoành Vũ, không nói gì, chỉ nhìn hắn như vậy, tách một tiếng, nước mắt rơi xuống.
Chỉ là khi nước mắt rơi xuống, Tần Huyên Nhu nhẹ nhàng lau đi, cười ôn nhu
"Phản bội anh? Đừng nói nghiêm trọng như vậy, hai chúng ta còn chưa tới mức dùng từ này."
Bạch Hoành Vũ cắn chặt răng
"Tôi thích em như vậy!! Em lại cùng người đàn ông khác tình tứ với nhau?!"
Tần Huyên Nhu đưa tay phải che miệng.
Viên kim cương hồng dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ.
Hiếm khi trên mặt Tần Huyên Nhu không có nụ cười ôn nhu, mà mang theo một tia cảm xúc khác.
"Chữ thích này của anh, làm tôi ghê tởm."
Thích cô ta, vậy tại sao lúc ngủ với cô ta lại gọi tên Tô Yên?
Thích cô ta vậy sao lúc ôm cô ta lại nhìn người khác thâm tình như vậy??
Tần Huyên Nhu nói xong những lời này, lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng bình thường
Nở nụ cười tươi
"Tôi muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh ······"
Còn chưa dứt lời, Bạch Hoành Vũ đã bị một người đẩy ra.
Người kia vốn dĩ đang đợi Tần Huyên Nhu, tiến lên đứng bên cạnh cô ta.
Bạch Hoành Vũ nhìn người đàn ông kia đang nghiến răng nghiến lợi.
Người đó nhìn Bạch Hoành Vũ, sắc mặt có vẻ cũng không tốt lắm.
Hắn như suy tư gì
"Bạch Hoành Vũ, nghe tên đã lâu."
Chỉ là khi những lời này, người đàn ông ôm eo Tần Huyên Nhu, gắt gao siết chặt, như muốn vặn gãy eo cô ta.
Tần Huyên Nhu vẫn ôn nhu như cũ, không có gì thay đổi.
Tô Yên dời tầm mắt.
Nơi này không có chuyện gì liên quan tới cô.
Cô tiếp tục đi vào lớp học.
Mười phút sau, Tần Huyên Nhu cũng đi vào.
Hai người vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Không ai nói lời nào.
Nhận phiếu điểm xong, còn phải gặp mặt bạn học rồi mới có thể trở về.
Tô Yên và Tần Huyên Nhu vẫn ngồi ở chỗ đó, cũng không rời đi.
Tô Yên
"Ngày đầu nhập học, váy của tôi bị vướng vào bánh xe buýt của trường học. Những người xung quanh sợ tới mức chạy khắp nơi, là cậu chạy ra, ra sức xé váy để tôi không bị kẹt dưới gầm xe."
Nói xong, cô nhìn vết sẹo trên khuỷu tay Tần Huyên Nhu.
Lúc ấy Tần Huyên Nhu bị kéo lê trên mặt đất, khuỷu tay bị ma sát tạo thành một vết cắt thật dài.
Bởi vì chuyện này, quan hệ hai người mới trở nên tốt đẹp, nguyên thân đối với Tần Huyên Nhu vô cùng tin tưởng.
Cũng không bao giờ phòng bị.
Tần Huyên Nhu nhìn qua.
Tô Yên thanh âm lãnh đạm
"Buổi tối hôm cô và Bạch Hoành Vũ tới trước mặt tôi nói hai người ở bên nhau, tôi đã tự sát."
Không khí càng thêm yên tĩnh.
Tô Yên
"Tôi sẽ không tha thứ cho sự phản bội của cô. Chỉ là, mọi chuyện đều đã qua."
Về sau, gặp lại nhau chính là người xa lạ.
Nguyên thân bị người mình tin tưởng nhất phản bội, dựa theo đạo lý phải là hận nhất.
Nhưng thời điểm Tiểu Hoa nêu nguyện vọng của nguyên thân, cô ấy lại chỉ muốn khiến Bạch Hoành Vũ nếm mùi vị nhục nhã khi bị giẫm đạp đến tôn nghiêm.
Không hề đề cập tới Tần Huyên Nhu.
Tần Huyên Nhu ngồi im, trên mặt không có biểu tình gì
"Tôi đối với cậu áy náy là thật, ghen ghét cũng là thật."
Nói xong, Tần Huyên Nhu nhìn thoáng qua cổ tay Tô Yên, rồi nhìn đi chỗ khác.
"Về sau, không gặp lại."
Nói xong, Tần Huyên Nhu đứng dậy, đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi không lâu, Tô Yên cũng đứng lên rời đi.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên
"Không biết."
"A?"
Tô Yên nói sang chuyện khác
"Nhiệm vụ vị diện của ta sắp kết thúc rồi đúng không?"
"Đúng đúng đúng, chị chỉ còn lại một mảnh vỡ cuối cùng. Thu thập xong, sẽ khôi phục vị trí Chủ Thần. Ký chủ cố lên!"
"Ừm."
Tô Yên đơn giản trả lời một câu, đón ánh mặt trời đi về phía trước.
Cô giống như vẫn như vậy, lại giống như đã thay đổi một chút.