Lập tức, liền khiến Tô Yên cảm thấy trái tim như bị nhéo đến đau.
Nàng ôm hắn, thanh âm không biết như thế nào liền trở nên mềm mại
"Ta hôm qua là có một số việc trì hoãn, không phải không thích chàng."
Lông mi Cơ Ngọc run rẩy
"Hầu gia nói cái gì, Cơ Ngọc đều tin tưởng."
Tô Yên ôm hắn, hôn vào môi hắn.
Tựa hồ, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm tình của mình.
Cho đến khi trận hôn môi dây dưa này kết thúc.
Cơ Ngọc ôm Tô Yên, vừa mới đau thương mất mát phảng phất đã tan thành mây khói.
Hắn ngậm cười, trên mặt có một tia nhu sắc
"Hầu gia sớm như vậy tới chỗ này, là muốn cùng nhau ăn sáng?"
Tô Yên dừng một chút, sau đó gật đầu
"Ân."
Nàng không nói với hắn chính mình đã ăn sáng.
Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm
"Ký chủ, chị đang nói dối sao?"
Ký chủ gạt người là không tốt, mũi sẽ dài ra nha.
Tô Yên cũng không có phản ứng lại với Tiểu Hoa
Sau đó, hai người dọn dẹp một chút, về phòng ăn cơm.
Nàng đã nhận ra Cơ Ngọc bất an.
Vì để hắn an tâm, Tô Yên trực tiếp làm người thu dọn đồ vật, đem đồ trong phòng Cơ Ngọc đều dọn tới trong viện của Tô Yên.
Cơ Ngọc nghi hoặc
"Hầu gia?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Về sau, mỗi ngày dùng bữa, mỗi đêm cùng ngủ, chàng liền không cần lo lắng ta không tới."
Cơ Ngọc lộ ra ý cười, gật đầu
"Vâng, hầu gia."
Đến nỗi Tô Đào niết mặt Cơ Ngọc, còn muốn thông đồng với hắn kia.
Cũng bị Tô Yên nhốt trong phòng cấm túc nửa năm.
Mỗi buổi sáng, Tô Yên như cũ đều theo phụ thân đi thao luyện một phen.
Lan Chi cũng đi theo.
Rốt cuộc, Cơ Ngọc ở trong viện Tô Yên, hết thảy đều đã quen.
Cũng không cần có người hầu hạ.
Vừa vặn, một ngày nọ Âu Dương Thanh tới tìm Cơ Ngọc.
Đi vào sân, khắp nơi quét một vòng.
Hừ hừ một tiếng.
Nhìn qua Cơ Ngọc ngồi ở đình hóng gió.
Nghênh ngang đi qua, ngồi xuống ghế đá ở trước mặt
"Bổn điện hạ an bài ở phủ đệ cho ngươi, so với nơi này chỉ có đẹp hơn. Muốn đi với bổn điện hạ hay không?"
Cơ Ngọc mặt không có biểu tình, âm thanh lãnh đạm
"Khế bán mình của Cơ Ngọc ở chỗ hầu gia, đi không được."
Mắt Âu Dương Thanh trợn trắng
"Không phải do ngươi một hai phải đem chính mình đưa đến tay Hầu gia?"
Âu Dương Thanh lười đến cái gì cũng không nói.
Hắn lướt qua má Cơ Ngọc, vệt đỏ gần như đã biến mất.
Như suy tư cái gì đó
"Nghe nói mặt ngươi bị thương là do thứ nữ Tô gia kia làm?"
Âu Dương Thanh một tay chống cằm, cười ngâm ngâm
"Bắt đầu từ khi nào, người khác có thể chạm vào ngươi? Ngươi cư nhiên không chém ngón tay nàng?"
Người nào đó không có phản ứng gì.
Cho đến khi, Âu Dương Thanh thong thả lên tiếng
"Hay là, chính ngươi tự làm mình bị thương, lại không cẩn thận khiến hầu gia của người tưởng là bị Thứ nữ Tô gia kia làm?"
Cơ Ngọc nắm tay, mi khẽ run lên.
Âu Dương Thanh tiếp tục lưu loát nói
"Tâm tư lòng dạ Cơ Ngọc ngươi, bổn điện hạ cũng chỉ đoán được năm phần.
Nếu người thật ngu xuẩn làm mình bị thương, ta thật ra phải thay đổi cách nhìn về thứ nữ kia."
Dừng một chút, nhìn vào cửa Hầu phủ
"Bị thương một chút, chẳng những thoát khỏi dây dưa với thứ nữ kia, còn trực tiếp được ở trong viện của người trong lòng.
Cơ Ngọc đại nhân, này một hòn đá ném hai chim cũng thật hay."
Âu Dương Thanh như nắm giữ được nhược điểm to lớn vậy.
Ở đằng kia đắc ý.
Cơ Ngọc một chút đều không có ý phủ nhận.