Tô Yên dời ánh mắt, chào hỏi với tiểu Dĩnh ở bên cạnh
"Em tới rồi à??."
Tô Yên gật đầu.
Tiểu Dĩnh tiến tới trước mặt Tô Yên, nói
"Em có biết không? Hôm qua chị Chu Viện suýt chút nữa đã bị người ta trói lại rồi."
Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Rồi nói tiếp
"Vẫn phải nên nhanh điều tra một chút để tìm được kẻ chủ mưu ở phía sau. Nếu không, rất có khả năng sẽ còn xảy ra nguy hiểm."
Chu Viện cắn ống hút, tinh thần dần dần bình tĩnh lại.
Cô ấy nghe Tô Yên nói, theo bản năng duỗi tay.
Sờ sờ lên chiếc đang đeo trên cổ tay không hề phù hợp với một thân cổ phục kia.
"Chị sẽ ổn thôi, đã có người bảo vệ chị rồi."
Lúc lâu sau, Chu Viện suy nghĩ trong chốc lát, hừ lạnh một tiếng
"Nhưng mà, chuyện gì nên giải quyết thì vẫn phải giải quyết. Đừng tưởng rằng thuê người thì tôi sẽ không biết là ai."
Chu Viện gần đây nhất, cũng chỉ chọc vào có một người.
Đúng hơn là, bị trêu chọc.
Cô quá xui xẻo, đụng phải một tên súc vật như vậy.
Căn bản không cần điều tra cũng biết chính là cái tên vài ngày trước đó bị cô tống vào tù, Mạnh Tái.
Nghe nói, hắn đã được thả ra.
Hình phạt hai năm, đình chỉ một năm.
Hai năm.
Bản thân Chu Viện đối với phán quyết này rất không hài lòng.
Tính mạng của cô, sự trong sạch của cô, cũng chỉ có đáng giá hai năm tù ngục thôi sao??
Đương nhiên cô cũng hiểu rõ, sở dĩ được như vậy, là có Mạnh gia ở phía sau đã nhúng tay vào việc này chống lưng cho Mạnh Tái.
Sau khi xảy ra chuyện với Mạnh Tái này.
Chu Viện đối với Mạnh Tái và toàn bộ gia đình hắn ta vô cùng chán ghét.
Ngày nào Mạnh gia không rơi đài, thì ngày đó Mạnh Tái còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cmn.
Cứ nghĩ đến đây, Chu Viện thiếu chút nữa phun mấy lời thô tục ra khỏi miệng.
Tô Yên nhìn Chu Viện, không biết cô ấy đang nghĩ tới cái gì.
Bộ dạng có vẻ rất tức giận.
Cô lên tiếng
"Chị Chu Viện, sắp đến giờ đóng phim."
Chu Viện lúc này mới lấy lại tinh thần.
Điều chỉnh trạng thái.
Cầm kịch bản lên.
Lật từng trang từ từ đọc.
Buổi quay phim hôm nay vẫn như cũ.
Không có bất cứ sóng gió gì.
Chỉ là đến buổi tối, lúc rời khỏi phim trường trở về khách sạn.
Phóng viên từ bốn phương tám hướng lập tức chen chúc lại đây.
" Tiểu thư Chu Viện, xin hỏi đêm qua cô lại thiếu chút nữa bị bắt cóc lần nữa, điều đấy có thật không?"
"Lần này tiểu thư Chu Viện cảm thấy đó là ai?"
"Xin hỏi có liên quan gì đến vụ án bắt cóc trước đó không?"
Phóng viên tới quá đột nhiên.
Ngay cả bảo vệ vẫn luôn túc trực ở cửa cũng không kịp có phản ứng.
Trong nháy mắt, ba người Chu Viện, Tiểu Dĩnh và Tô Yên đã bị vây ở giữa đám đông.
Cameras, microphone đua nhau chọc lại phía ba người.
Chu Viện nhíu mày, muốn trốn ra sau.
Tô Yên nhìn qua, bàn tay đặt vào phía sau lưng của Chu Viện.
Hỏi
"Chị muốn trả lời, hay muốn rời khỏi?"
Chu Viện nghe thấy giọng nói bình đạm của Tô Yên, mày đang nhăn lại khẽ buông lỏng.
Tức khắc liền nghĩ đến cảnh tượng cái ngày mình được Tô Yên cứu.
Như có chỗ dựa, trả lời chắc chắn
"Chị muốn đi."
Tô Yên gật gật đầu.
Tiếp đó, nâng tay lên
"Các vị, xin nhường một chút, chặn đường rồi."
Những người đó tất nhiên sẽ không nghe lọt tai.
Từng người, từng người tấp nập hỏi.
Hy vọng có thể lấy được đầu đề của ngày mai.
Thậm chí càng ngày càng dồn chặt về phía Chu Viện.
Sau đó ······.
Cứ có người tiếp cận, đều sẽ bị Tô Yên nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
Hệt như đang đẩy một đứa trẻ vậy.
Nhưng nếu là muốn tới gần Chu Viện, thì sẽ bị quật ngã.
Vốn dĩ phóng viên đã canh phòng nghiêm ngặt đám người Chu Viện.
Nháy mắt liền trở nên do dự.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại.
Thì Chu Viện đã ngồi trên xe rồi.
Đám phóng viên kia còn muốn tiếp tục chen chúc.
Nhưng cửa xe đã đóng lại.
Chiếc xe rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Muốn hỏi, cũng hỏi không được.
Trên xe, sau một hồi trầm mặc.
Chu Viện nhào người qua ôm chầm lấy Tô Yên một cái.
Vui vẻ thốt lên
"Tiểu Yên, em đúng là phúc tinh của chị."
Mỗi một lần đều có thể cứu cô từ trong nguy nan thoát ra ngoài.