Vừa mới đầu, chó nhỏ còn không vui.
Liên tiếp ô ô tru lên không ngừng.
Tô Yên mở miệng
"Buổi tối ta sẽ trở về."
Sau đó nhẹ nhàng sờ sờ móng vuốt nhỏ của nó.
Chó nhỏ tựa hồ nghe hiểu lời Tô Yên nói, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn buông lỏng ra.
Nhắm hai mắt lại, thành thành thật thật ghé vào lòng chú Trương.
Chú Trương đưa bữa sáng cho Tô Yên
"Tiểu thư, bữa sáng của ngài."
Tô Yên sờ sờ đầu chó nhỏ, nhận lấy đồ ăn, sau đó liền rời đi.
Cô ngồi xe ô tô đến trường.
Chú Trương cúi đầu, đang muốn cười nói một câu, con chó nhỏ này cũng thật ngoan.
Lời còn chưa kịp nói, chó nhỏ liền mở to mắt, nhảy xuống bàn, tránh khỏi vòng ôm của chú Trương.
Sau đó liền chạy vào bụi cỏ bên ngoài.
Chú Trương sửng sốt.
Nhìn chó nhỏ không kêu rên một tiếng nào, nằm im trong bụi cỏ, lắc lắc đầu cười rồi đi làm việc khác.
Thỉnh thoảng người hầu đi qua nhìn thấy chó con, nhịn không được muốn trêu đùa vuốt ve hai cái.
"Chó nhỏ thật đáng yêu a-"
Nói xong, liền muốn sờ sờ.
Kết quả còn chưa kịp đụng tới, chó nhỏ đã cao lãnh quay đầu đi.
Tỏ vẻ không muốn phản ứng lại các cô.
Dù cho hiện tại còn bị thương, đi đường khập khiễng nhưng khí thế cao lãnh lại không thiếu chút nào.
Tô Yên vừa đi đến lớp, ánh mắt mọi người lập tức dán chặt trên người cô.
Trong lớp đang vô cùng ầm ĩ, lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tô Yên một mình đi vào, đến chỗ ngồi của mình, ẩn ẩn nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng bàn tán
"Này, biết chuyện gì chưa?"
"Tô nữ thần của chúng ta bị nam thần đá."
"Nghe nói, đêm qua nam thần đã ngả bài ở phòng học."
"Đá cái gì mà đá, bọn họ căn bản là chưa từng ở bên nhau?"
"Đáng tiếc, nữ thần Tô Yên cứ điên cuồng theo đuổi, cuối cùng Bạch nam thần cũng không thèm liếc mắt một cái, ai, nếu là tôi, tôi thật sự không còn mặt mũi tới trường học."
"Không chỉ vậy a, nghe nói ngày hôm qua Bạch Hoành Vũ trực tiếp nói với Tô nữ thần rằng cô xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn liền cảm thấy buồn nôn. Còn nghe nói Bạch Hoành Vũ đã có bạn gái, cũng học ở trường chúng ta."
"Thật sao??"
"A, đừng mà!!"
Yên tĩnh qua đi, trong lớp lại lần nữa náo nhiệt lên.
Hơn nữa, âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn.
Giống như cố ý để cho Tô Yên nghe thấy.
Cũng không thể tránh được, cô có gia thế tốt lại xinh đẹp, vừa sinh ra đã ở vạch đích.
Nhìn thấy người ta xấu mặt như vậy, trong lòng người thường luôn cảm thấy được cân bằng và vui sướng hơn một chút.
Tô Yên đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn vết máu trên mặt bàn đã được lau sạch.
Cô ngồi xuống, buông cặp sách.
Bạn học ngồi bàn bên cạnh cô do dự một lúc lâu, duỗi tay, định kéo tay cô
"Tiểu Yên, cậu không sao chứ?"
Tô Yên nghiêng đầu nhìn lại.
Một khuôn mặt thanh thuần đáng yêu xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Tô Yên rút tay về
"Có chuyện gì?"
Tần Huyên Nhu tràn đầy áy náy
"Chuyện đêm qua, thực xin lỗi, mình cũng không biết Hoành Vũ sẽ cư xử với cậu như vậy."
Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết,
"Còn có việc gì không?"
Tần Huyên Nhu sửng sốt, vẻ mặt cô thẳng thắn thành khẩn
"Tiểu Yên, mình cùng Hoành Vũ là thật lòng yêu thích nhau, cậu có thể thành toàn cho chúng mình được không?"
Tô Yên nhìn gương mặt này, một lúc sau mới nhớ ra.
A, bạn cùng bàn của nguyên thân chính là nữ sinh mà Bạch Hoành Vũ thích.
Nghe nói, đêm qua hai người mới vừa xác định quan hệ yêu đương.
Bởi vì nguyên thân cùng Bạch Hoành Vũ có hôn ước, ngược lại là đòn bẩy thúc đẩy hai người này tiến thêm một bước.
Tô Yên
"Tôi không phải ba mẹ hắn, thành toàn hay không sao lại hỏi tôi?"