Cô nắm chặt tay nó, đảo mắt liền đưa Tiểu Hồng vào trong không gian.
Đợi tỉnh táo lại, chung quanh không có người.
Tô Yên xoa xoa trán, đầu có chút đau.
"Tiểu Hoa"
Thật lâu cũng không thấy trả lời.
Cô lại hỏi một tiếng,
"Tiểu Hoa?"
"A, ở đây, ở đây ký chủ."
Lúc này, Tiểu Hồng ở trong không gian lại kêu la muốn đi ra ngoài.
Tô Yên thả nó ra.
Tiểu Hồng lập tức hóa thành rắn chạy mất.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, vừa mới nãy Tiểu Hồng tới hỏi em một việc nha."
Khó được lúc nó còn chủ động có lòng hiếu học.
Tô Yên
"Hỏi cái gì?"
"Hỏi Cổ Vương bị thương đổ máu thì sẽ như thế nào."
"Sẽ như thế nào?"
"Sẽ chết a."
Tô Yên sửng sốt.
"Vì sao?"
"A, hóa ra ký chủ cũng không biết a. Cổ Vương là cổ, cũng không phải nhân loại. Một con cổ có lượng máu rất ít. Chức năng tạo máu trong cơ thể rất yếu. Trên cơ bản, chỉ cần một con cổ vừa bị thương thì sẽ chết. Tỷ lệ sống sót là rất thấp."
Tiểu Hoa nói xong, lại bồi thêm
"Ký chủ không cần lo lắng a, đó là Tô Cổ trước kia. Hiện giờ nó tu hành ngàn năm, khẳng định sẽ không dễ dàng chết như vậy ."
Tô Yên lên tiếng
"Ân"
Đương nhiên, Tiểu Hồng là chưa kịp nghe được phần sau.
Nó hoang mang rối loạn chạy đi, cũng không biết đi làm cái gì.
Sau khi Tô Yên tỉnh lại, vẫn luôn không thấy Nguyên Tử Mật.
Chờ đến buổi chiều, cũng không gặp hắn trở về.
Cô đi ra ngoài dạo một vòng, vừa vặn thấy được Tô Cổ.
Tô Cổ vừa nhìn đến Tô Yên, ánh mắt hơi lóe, xoay người muốn đi.
Tô Yên
"Đi đâu?"
Tô Cổ dừng bước chân lại, bày ra vẻ chưa có chuyện gì phát sinh
"Đi dạo."
Tô Yên không nói chuyện.
Tô Cổ ho khan một tiếng, mở miệng
"Chuyện đêm qua, về sau sẽ không xảy ra nữa."
Tô Yên gật gật đầu, cô cũng không cảm thấy thế nào.
Chỉ là có một chút tò mò, do dự một lúc, cô mở miệng
"Đầu óc Tiểu Hồng đôi khi sẽ biến ngốc, em thông cảm cho nó một chút."
Tô Cổ sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
Tô Yên lại nói
"Nó tuy rằng da dày thịt béo, nhưng cũng đừng xuống tay quá độc ác."
Trưa hôm nay, Tô Tiểu Hồng mang vẻ mặt bầm dập tím tái xuất hiện trước mặt cô, nhìn vẫn là có chút đau lòng.
Tô Cổ không phải Tiểu Hồng, đầu óc hắn xoay chuyển mau.
Lập tức liền rõ ràng, Tô Cổ nói
"Nó đêm qua tự mình ngã xuống giường, đầu đập xuống đất."
Ngủ một giấc mà có thể biến mình thành cái dạng đó, người khác làm không được, nhưng con rắn kia thì có thể a.
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu.
Trầm mặc một hồi lâu sau.
"Vậy các em... phải hòa thuận ."
Tô Cổ ẩn ẩn cảm thấy lời Tô Yên nói có ẩn ý.
Dù sao nhiều năm qua bọn hắn đều sống chung như vậy, cô cũng nhưng chưa từng nói ra loại lời này.
Có lẽ, là hắn nghĩ nhiều??
Nói xong, Tô Yên nói sang chuyện khác
"Có nhìn thấy Nguyên Tử Mật không?"
Tô Cổ
"Có."
"Ở đâu?"
" Địa lao giam giữ phạm nhân."
"Ân? Nguyên Tử Tân còn chưa đi?"
Tô Cổ lắc đầu
" Trình Quân Dư trúng đạn, bị bắt lại."
Nói xong Tô Cổ bổ sung một câu
"Là người của Nguyên Tử Mật làm."
Hắn là Sơn phỉ có uy tín.
Con tin đã bắt một lần thì sẽ không động đến lần thứ 2.
Mười vạn lượng bạc đã tới tay, người Trình gia, hắn cũng không có gì hứng thú.
Cũng không biết Nguyên Tử Mật rốt cuộc phát điên cái gì.
Hắn thấy sơn phỉ báo rằng trời vừa mới sáng, Trình Quân Dư đã bị mang đến.
Nguyên Tử Mật buổi sáng vào địa lao, đến bây giờ cũng chưa ra, vẫn luôn ở bên trong.