Vô luận hắn có phải người hay không, nàng đều sẽ cứu.
Không có gì khác biệt.
Chu Tước tức không chịu được.
Nhưng nó mới từ phong ấn thoát ra.
Linh lực đã tiêu hao quá nhiều, căn bản không thể phản kháng lại nhân loại này.
Tô Yên cúi đầu nghiêm túc hỏi nó
"Ngươi tự đưa, hay là ta moi thay ngươi?"
Chu Tước nghe xong, đôi mắt liền đỏ bừng
"Nhân loại ngu xuẩn, ta là thần thú thượng cổ Chu Tước, sao ngươi dám??"
Cuối cùng, vẫn là Tô Yên ra tay.
Trái tim của Chu Tước không giống như những động vật khác.
Nó giống một viên ngọc đỏ rực như lửa.
Cầm ở trong tay rất nặng.
Tô Yên cầm lên, đi tới trước mặt Phong Huyền.
Đưa cho hắn.
"Chàng muốn ăn cái này sao?"
Phong Huyền cầm đồ vật kia ở trong tay.
Nhìn Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh của hắn như có thứ gì loé lên.
Hắn lẩm bẩm
"Chủ nhân đối với ta thật tốt."
Vốn tưởng rằng nàng sẽ ngăn cản hắn làm việc này.
Dù sao nữ nhân này không quen biết hắn mà vẫn cứu hắn.
Thế cho nên Phong Huyền chỉ coi nàng là một nữ nhân thiện tâm lại ngu xuẩn.
Hiện giờ trải qua việc này, quan điểm của hắn với nàng đã thay đổi.
Nữ nhân này lại vì hắn mà moi trái tim Chu Tước.
Hơn nữa nàng tựa như cũng không quan tâm điều này có đúng hay không.
Hắn ngẩng đầu,
"Chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Hả?"
Phong Huyền ho khan.
Vừa ho khan, vừa hỏi lại một lần
"Chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Nói xong, nàng lại lần nữa đỡ hắn.
"Đi thôi, trở về."
Bộ dạng Phong Huyền suy yếu như là phải dựa vào sức lực của Tô Yên mới có thể đi được.
Thế cho nên hơn nửa người đều dựa vào trên người Tô Yên.
Vừa đi liền nghe được Phong Huyền lẩm bẩm một câu
"Được rồi, ta đồng ý."
Đồng ý chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta.
Về sau nếu làm ta không hài lòng, liền ăn chủ nhân luôn.
Phong Huyền cân nhắc trong lòng.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, nhiệm vụ lần này chị chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ được giao lúc ban đầu, là có thể lấy được mảnh nhỏ. Không cần công lược nam chủ đại nhân."
Tô Yên "Ừ" một tiếng.
Bởi vì có thêm hắn, thế nên tốc độ đi chậm hơn rất nhiều.
Khi bọn họ trở về khách điếm đã là nửa canh giờ sau.
Sắc trời dần sáng lên.
Trở về được một lúc. Phong Huyền liền ăn viên ngọc kia vào.
Sau đó hai người đi ngủ.
Tất nhiên là chia phòng ra ngủ.
Giờ ngọ ngày hôm sau, mặt trời chiếu thẳng vào khách điếm.
Nghe được trong phòng nào đó truyền đến âm thanh nho nhỏ.
"Chủ nhân, vất vả rồi."
Tô Yên lên tiếng
"Ừ."
Trong tay nàng cầm chén thuốc để bên miệng Phong Huyền, chờ hắn uống nốt non nửa chén thuốc.
Đây là thuốc dùng cỏ thánh âm mà hôm qua Tiểu Hồng cùng Tô Cổ tìm được để nấu ra.
Những thảo dược khác cũng đều là đại bổ.
Tất nhiên là cho hắn uống.
Phong Huyền ngồi ở mép giường, do dự trong chốc lát, vẫn là nhắm mắt nhắm mũi uống cạn chỗ thuốc trong bát kia.
Uống xong, vị cay đắng lan tràn trong miệng.
Lại nghe nàng nói
"Há mồm."
Hắn nghe lời há mồm ra.
Từ sau khi xảy ra chuyện đêm qua, Phong Huyền liền trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Tô Yên cho cái gì, ăn cái gì, hắn một chút cũng không kén chọn.
Trong miệng vị ngọt lan tràn, nhanh chóng hòa tan vị cay đắng trong miệng.
Không biết có phải do uống thuốc rồi hay không, sắc mặt Phong Huyền so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc mới gặp, bộ dạng hắn như sắp chết tới nơi ấy.
Đi ba bước liền ho, ho muốn bay luôn cả phổi ra ngoài.
Hiện tại hắn tuy rằng vẫn suy yếu, nhưng cũng không còn dáng vẻ sắp nghẻo như trước nữa.