Đôi mắt buông xuống, che khất cảm xúc trong mắt.
Hắn không thích?
Tô Yên cắn cắn môi.
Trầm mặc một lúc
"Em về sau sẽ không như vậy nữa."
Đây là lần thứ ba cô nói như vậy.
Phượng Dung cúi đầu nhìn Tô Yên, ánh mắt hoặc tối hoặc sáng.
Nhếch mép cười
"Em cần gì phải đảm bảo với tôi, chúng ta là quan hệ gì?"
Tô Yên vừa nghe.
Sửng sốt một chút.
Ngẩng đầu.
Phượng Dung tới gần cô, cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận hô hấp nóng rực của hắn.
"Xem xét trên danh phận, chúng ta không hề có quan hệ, không phải sao?"
Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc thật lâu.
Bọn họ không hề có quan hệ.
Biểu tình cô hoảng hốt, thậm chí Phượng Dung còn có thể cảm nhận ngay khi cô nghe nói câu đó, mất mát chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhưng mà thực mau, Tô Yên liền khôi phục.
Cô gật gật đầu
"Anh nói đúng."
Cô chỉ là người mà Phượng Quốc Nguyên chưa cưới vào cửa.
Không có quan hệ gì với Phượng Dung.
Cô nhìn hắn
"Chúng ta không có quan hệ, cho nên em tặng lễ vật cho người khác, anh không có quyền chất vấn."
Trong mắt Phượng Dung hiện lên một tia âm trầm.
Dùng sức nắm chặt tay cô.
Vốn là muốn chọc giận cô, cuối cùng lại chọc giận chính bản thân mình
"Em nói lại lần nữa."
Tô Yên nhìn hắn, thật lâu sau, nghiêm túc lên tiếng
"Em thích anh, là thật."
Không biết như thế nào, lời này nghe có một tia ủy khuất.
Nói xong câu đó, lúc sau, Tô Yên đều không hề mở miệng.
Hắn không tin cô thích hắn.
Cũng không muốn cô hôn hắn.
Giữa bọn họ, quan hệ gì cũng không có.
Vậy ý tứ của hắn?
Tô Yên cẩn thận tổng hợp suy nghĩ.
Là, hắn chỉ muốn đùa bỡn cô sao?
Đối với kết luận này, cô cúi đầu, lông mi rung động vài cái.
Cảm thấy có chút khổ sở.
Ngực rầu rĩ
"Em có thể đi rồi sao?"
Trừ bỏ ngày mưa, cảm xúc của Tô Yên luôn có thể khống chế.
Nhưng mà khi gặp hắn, cảm xúc đều không thể khống chế được.
Cuối cùng, Phượng Dung không nói lời nào.
Tô Yên đứng lên, buông lỏng tay.
Đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi.
Từ buổi chiều rồi tới sắc trời hoàng hôn.
Nghe Tiểu Hoa hướng dẫn.
Từng bước một đi.
Cúi đầu, trong óc không biết suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi, cô cũng không biết chính mình đã đi bao lâu.
Hai giờ, ba giờ?
Tay vịn vào một cây đại thụ ở ven đường.
Sắc mặt cô trắng bệnh, mồ hôi chảy xuống làm ướt cả tóc.
Bởi vì bị tiêm thuốc, thân thể của cô tất nhiên không được như trước.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị đi như vậy là không được."
Tô Yên không nói chuyện.
Thật lâu sau.
Cô lên tiếng
"Không quan hệ, ta sẽ không chết."
Cô có thể lượng sức mình.
Chỉ cần không chết, thế nào cũng được.
Tuy rằng cô nhìn qua, thực suy yếu.
Nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là vừa mới chuẩn bị đi.
Một lực đạo nắm lấy cánh tay cô.
Tô Yên sửng sốt.
Ngược lại bị người nào đó bế lên.
Người nọ mặc đồng phục bệnh viện, trên chân còn cột lấy băng vải.
Là Phượng Dung.
Hắn buông mí mắt xuống, liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô
"Có cốt khí như vậy, hà tất gì lúc trước cần tìm tôi vay tiền?"
Tô Yên đầu tiên là nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía chân hắn.
Hắn đi thực bình thường, không giống bị thương chút nào.
Tô Yên nghe hắn nói, cúi đầu, rầu rĩ nói
"Em cho rằng, anh sẽ không để ý."
Phượng Dung dừng bước.
Nhìn cô một cái.
Cái gì cũng chưa nói.
Sau đó ôm cô lên xe.
Hồng Dạ ngồi ở vị trí lái.
Thiếu gia giả bị thương lâu vậy, chính là tính toán xóa sạch một nhóm người.
Hiện giờ vì một cô gái, toàn bộ đều công cốc.
Àiii.