Tô Yên cũng tùy ý để hắn ôm, cúi đầu hỏi
"Người kia hình như cũng biết đến Minh giới."
Quân Vực giật giật mí mắt
"Tiểu Quai muốn giúp ta sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm, ta nên giúp như thế nào?"
"Muốn giết gã, nhưng lại không thể giết chết gã."
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt.
Quân Vực ngẩng đầu
"Để lại cho gã một hơi thở."
"Nếu ta giết chết hắn, liệu có phải chàng cũng sẽ chết hay không?"
Quân Vực cười
"Có lẽ vậy."
Nàng nắm lấy cánh tay của hắn, thử bắt mạch.
Quân Vực nhướng mày
"Sao ta không biết Tiểu Quai còn biết bắt mạch vậy?"
Tô Yên nhìn hắn
"Toàn thân vô lực, bị trọng thương."
Tô Yên nói ra bảy chữ, Quân Vực không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng.
Tô Yên mím môi, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Yêu hồn của hắn rốt cuộc bị thương nghiêm trọng tới mức nào mà ngay cả một kẻ hèn đoạt xá cũng không thể giết chết?
Tiểu Hoa nghe Quân Vực nói xong, nhịn không được thở dài thườn thượt.
Chậc chậc chậc, nó có cảm giác cô vợ nhỏ tìm tổng tài bá đạo làm chỗ dựa là như thế nào?
Cô vợ nhỏ này chẳng những có thể ăn đậu hũ, yêu cầu cũng vô cùng xảo quyệt, lại còn tỏ ra mình rất hợp lý nữa.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên trời, sắp tới giờ ngọ.
Trước khi Tang Minh trở về thân thể, Quân Vực đã trở về phòng ngủ rồi. ...
Lúc Họa Nhu sắp nấu xong cơm, Tô Cổ cùng Tiểu Hồng cũng tìm tới.
Cậu nhóc Tiểu Hồng đứng ngoài rào chắn lớn tiếng gọi Tô Yên
"Yên Yên!! Yên Yên!!"
Tô Yên vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Hồng không biết đang dùng khăn trải giường hay áo khoác ngoài quấn quanh người nữa, vẫy thật lực cánh tay nhỏ gọi Tô Yên.
Tô Cổ đứng bên cạnh Tiểu Hồng vẫn luôn im lặng không nói gì.
Tô Yên nhìn hai đứa nó, trước kia không chú ý tới, giờ Tô Cổ đã cao hơn rồi.
Lúc trước nó chỉ giống như thằng nhóc mười ba tuổi, giờ đây đã giống như thiếu niên mười sáu tuổi rồi.
Khuôn mặt cũng có chút thay đổi, khuôn mặt góc cạnh càng thêm rõ ràng, đầy vẻ tinh thần phấn chấn của thiếu niên lang.
Ách, được rồi, không phải là tinh thần phấn chấn, mà là nam thần cao lãnh đó.
Còn Tiểu Hồng, cũng có chút thay đổi. Mặt nó... giống như béo lên không ít.
Là do nó ăn nhiều quá sao?
Nhưng sao nàng cảm thấy, chỉ có một bên mặt của nó béo lên nhỉ?
Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, tiến vào trong sân tự nhiên như đi vào nhà mình.
Cũng may cái thứ nó quấn trên người cũng khá dài, có thể che khuất đi cái đuôi của nó. Trừ bỏ dáng đi có chút kì quái, những điểm khác cũng rất bình thường.
Lúc này, trong phòng bếp truyền đến âm thanh của Họa Nhu.
"Ăn cơm thôi."
Tiểu Hồng vừa nghe được, đôi mắt lập tức sáng lên
"Được, được, được, ăn cơm thôi!"
Nó giơ tay lên vô cùng vui vẻ, nhưng vừa mới giơ lên, đã bị Tô Cổ ấn xuống.
"Ta nhớ không nhầm thì ngươi vừa mới ăn một con thỏ nướng xong?"
Tiểu Hồng cúi đầu, sờ sờ cái bụng của chính mình
Tròn trịa.
Tiểu Hồng chu chu cái miệng, nhỏ giọng nói thầm
"Vẫn có thể ăn mà."
Bữa cơm này chia làm hai bàn.
Một bàn là Tô Yên, Tiểu Hồng, và Tô Cổ, ăn ở ngoài sân.
Còn một bàn trong nhà là Họa Nhu, Họa Thiến Nhi và gã nam nhân kia.
Là Họa Nhu an bài chia như vậy.
Sau chuyện tối qua, Họa Thiến Nhi và gã nam nhân kia chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đuổi đám người Tô Yên đi càng nhanh càng tốt, không thể tiếp tục quấy rầy những tháng ngày thanh tịnh của bọn họ nữa.
Còn Tang Minh sau khi tỉnh ngủ liền rời khỏi nơi này, cũng không biết gã đi đâu.
Tiểu Hồng ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, đặt mông ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm.