Cứ như vậy, Tô Tiểu Hoa bị dăm ba câu đuổi đi rồi.
Một tay cầm một con thỏ trắng nhỏ, tay kia xách theo cuốn truyện cổ tích.
Tiểu Hoa cảm thấy mình nên đi tìm Cổ Vương cùng Tiểu Hồng chơi trong chốc lát, sau đó lại đến tìm Yên Yên đọc chuyện cổ tích.
Tiễn Tiểu Hoa đi xong.
Tô Yên lại nằm trở về trên giường.
Vốn dĩ cô muốn nói chuyện cùng Tống Du Cảnh.
Nhưng mà cũng không biết có phải bởi vì ngày đầu tiên tới vị diện này hay không mà cô chỉ thấy thật mệt.
Thế cho nên vừa nằm trong chốc lát liền ngủ rồi.
Tống Du Cảnh đang xem tư liệu về giải phẫu nội tạng.
Nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm hô hấp vững vàng.
Nghiêng đầu xem qua.
Hắn có chút kinh ngạc.
Người vợ này của hắn tên là gì đây?
Hình như gọi là Tô Yên.
Nhớ rõ lần đầu tiên hai người ngủ trên cùng một giường.
Cô khẩn trương cả đêm cũng không ngủ.
Liên tục ba ngày đều là như thế.
Sau đó, cô phát hiện hắn sẽ không chạm vào cô.
Có điểm thất vọng, cô muốn nói chuyện với hắn, đáng tiếc hắn cũng không muốn giao lưu cùng cô.
Hai người tôn trọng khách sáo lẫn nhau được ba tháng, số lần nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nữ nhân này sau đó càng ngày càng thất vọng, dưới sự tức giận quyết định ra ở riêng.
Hắn đồng ý.
Gần đây, hình như cô ở bên ngoài có tình nhân.
Hắn cũng không để ý.
Hắn biết, một ngày nào đó bọn họ sẽ ly hôn.
Khi ly hôn, hắn sẽ bồi thường cho cô đoạn hôn nhân vô tình vô ái này.
Nhưng mà tiền đề là, cô không thể ngoại tình với người khác.
Chỉ cần cô đưa ra lời ly hôn, hắn tùy thời đều đồng ý.
Nhưng hiển nhiên, cô lại có lựa chọn chơi trò yêu đương vụng trộm sau lưng hắn.
Nếu đã như thế, vậy kết cục sẽ không vui vẻ rồi.
Cũng không phải hắn để ý mặt mũi.
Chỉ là không thích người khác ở dưới mắt hắn lại làm mấy việc lén lén lút lút.
Chỉ là hôm nay, hình như cô có chút khác biệt.
Cô thế mà chủ động ngồi cùng hắn ăn bữa sáng, buổi tối hôm nay lạicòn lớn mật muốn lại đây ngủ cùng hắn.
Tuy rằng trong hôn nhân, chuyện này là bình thường.
Cô là có ý gì đây?
Muốn che giấu lỗi lầm?
Vì tình yêu vụng trộm mà lập kế hoạch càng kín kẽ hơn?
Tống Du Cảnh dựa vào trên đầu giường suy nghĩ.
Nhưng mà khó có khi đêm nay hắn cũng không bài xích cô.
Bởi vì cô thực nghe lời dùng thuốc khử trùng.
Kết hôn ngày đầu tiên hắn đã nói qua.
Đáng tiếc, cô chưa bao giờ nghe vào tai.
Tống Du Cảnh nhìn khuôn mặt Tô Yên ngủ say, suy nghĩ trong chốc lát.
Cho đến khi kim đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi.
Hắn buông sách trong tay xuống.
Nằm vững vàng, tắt đèn, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên tỉnh lại trước tiên.
Khi cô tỉnh lại, nhìn thấy Tống Du Cảnh nằm ở bên cạnh.
Bộ dáng nằm thẳng hai chân, tay đặt trước bụng.
Trên người hắn đắp chăn màu đen kéo đến ngực.
Giống như cả đêm hắn chưa từng xoay người.
Tô Yên cảm thấy có chút thần kỳ.
Thế cho nên nhìn hắn thật lâu.
Cho đến khi Tống Du Cảnh mở to mắt tỉnh lại.
Hai người đối diện.
Ba giây đồng hồ sau.
Tô Yên ra tiếng
"Chào buổi sáng."
Tống Du Cảnh không nói chuyện.
Hắn ngồi dậy, xốc chăn lên.
Thực mau vào phòng tắm lại tắm nữa.
Chờ khi ra ngoài, mùi thuốc khử trùng trên người hắn tản ra xung quanh.
Chỉ là lúc hắn ra, Tô Yên đã rời đi.
Tống Du Cảnh nhìn cửa phòng ba giây, sau đó đạm mạc dời ánh mắt đi.
Mở tủ quần áo ra, thay quần áo.
Phía dưới tầng.
Tô Yên đã thay xong quần áo, ngồi ở trước bàn ăn.