Chương 676: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 26

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:12

Nói một nửa, cả người đã cứng đờ lại. Vừa quay đầu, liền thấy một đám dây đằng màu xanh lục không biết làm sao lại có thể chui từ dưới nền đất lên, đang nhúc nhích đến trước mặt đám huynh đệ của hắn. Hắn vừa quay đầu lại, bang một chút, dây mây kia trực tiếp quất đánh trên mặt hắn. Mà huynh đệ đi theo, cách hắn thật xa. Tất cả đều là vẻ mặt cảnh giác, bước chân nhịn không được lui vài bước. Đám lưu manh kia cũng không biết đây là có chuyện gì. Tên nam nhân tuấn mỹ còn đứng ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích. Chỉ là cảm thấy, đám dây mây này thực sự tà môn. Diệp Tiêu tầm mắt gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm. Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng ra tiếng "Thật đói." Giọng nói vừa dứt, những dây mây như là chịu sai sử. Gào thét hướng tới đám kia lưu manh mà đi. Đám lưu manh sợ tới mức đều nằm liệt ngồi ở trên mặt đất. Không ngừng lùi về phía sau. Mà tên cách Diệp Tiêu gần nhất kia, cũng không biết là làm sao, vừa mới nãy còn vẻ mặt kinh hoảng. Đảo mắt một cái, lại đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Tiêu hắc hắc cười. "Tiểu mỹ nhân." Hai mắt dại ra, si si ngốc ngốc. Diệp Tiêu hoảng hồn một cái chớp mắt, hắn cúi đầu. Gió nhẹ thổi, một cỗ hơi thở cỏ xanh thực nhẹ phiêu tán bị thổi xa. Nếu cẩn thận ngửi, sẽ phát hiện, hương khí nhẹ nhàng kia là từ trên người Diệp Tiêu truyền ra. Lúc gió thổi, hai mắt lưu manh dại ra, dần dần bắt đầu khôi phục bình thường. Hắn trên mặt lại lại lần nữa bị kinh hoảng hoảng sợ chiếm cứ. "Ngươi, ngươi, ngươi ····" Bước chân lui về phía sau. Diệp Tiêu nhìn chằm chằm người nọ, yết hầu trên dưới lăn lộn, nuốt một cái. Cuối cùng, vẫn không có động tác gì. Bên cạnh mấy chục mét, có tiếng động truyền đến. "Mou..." Một con bò vàng không biết chạy từ chỗ nào ra. Giống như không nhận thấy được nguy hiểm, từng bước một hướng tới Diệp Tiêu. Ngay khi con bò kia chạm đến dây mây. Mắt thường cũng có thể thấy dây mây kia dật dật. Nháy mắt liền cắm vào trong thân thể con bò. Con bò vàng há miệng, đang muốn phát ra tiếng kêu. Sau đó, vô số dây đằng cuốn qua. Chưa đầy mấy giây, con bò kia nháy mắt ngã xuống trên mặt đất. Không một tiếng động. Một đám lỗ thủng máu lộ ra ở trước mắt. Năm tên lưu manh này sợ tới mức tiểu ra quần, chạy vắt giò lên cổ. Làm sao còn dám ở chỗ tà môn như thế này nữa. Dây đằng hút máu, này, này cũng quá khủng bố!! Thực mau, trên đất trống chỉ còn lại có một người. Diệp Tiêu nhìn con bò hoàn toàn bị hút máu kia. "Mu -" Sau đó yết hầu lại nuốt một lần. Vô số dây đằng màu xanh nhạt nháy mắt liền bao vây toàn bộ con bò kia. Càng co rút lại càng chặt, chờ đến lúc buông ra, một con bò hoàn toàn bị ăn sạch sẽ. Chỉ có dây đằng loang lổ vết máu, chứng minh đã từng có một con bò ở chỗ này. Diệp Tiêu như là bị kích thích, có chút chưa đã thèm. Liếm liếm khóe môi. Lúc này, Tô Yên gọi điện thoại tới. Hắn bị điện thoại làm cho kinh hoảng thất thố. Nói chuyện đều nói lắp. Chờ đến khi điện thoại cắt đứt, chung quanh dây đằng tất cả đều biến mất sạch sẽ. Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát. Vừa mới nãy, hắn không có giết người. Chỉ là ăn một con trâu. Tô Yên nếu biết, có thể cũng sẽ như những người kia, một bộ dáng hoảng sợ, rời xa hắn hay không? Hắn nắm chặt tay. Không, cô sẽ không biết. Hắn về sau, uống ít vài lần, uống nhiều nước chút, cô sẽ không phát hiện. Hắn cúi đầu, nỗ lực nhìn thân thể của mình, xác nhận giống hệt lúc trước. Lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.