Xe dừng lại, người nọ tháo mũ bảo hiểm, lộ ra một gương mặt Tô Yên quen thuộc.
Là Hoắc Từ.
Ánh mắt hắn quét một vòng.
Cuối cùng mày nhíu lại, đem lực chú ý đặt ở trên người Tô Yên đang đứng cuối cùng.
Hắn cong khóe môi một chút.
Đặt mũ bảo hiểm ở trên xe, đi thẳng một mạch hướng tới Tô Yên.
"Sao lại chạy tới nơi này?"
Tô Yên xem hắn, lại nhìn nhìn Triệu Tường Vi.
Còn chưa mở miệng, Hoắc Từ đã chạy tới trước mặt cô.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Tô Yên lắc đầu, sau đó trả lời vấn đề đầu tiên
"Đi quay thưởng."
Hoắc Từ nghe, ý cười gia tăng chút
"Quay thưởng? Đến nơi này?"
Tô Yên duỗi tay chỉ vào một cái siêu thị phía trước.
"Chỗ đó."
"Vì sao còn không đi? Ở chỗ này xem náo nhiệt gì?"
Tầm mắt Tô Yên nhìn về phía hai bên.
Cô thật ra là muốn đi.
Nếu bọn họ tránh ra, nói không chừng cô hiện tại đã trúng thưởng rồi.
Hoắc Từ theo tầm mắt cô nhìn qua.
Tên học sinh dẫn đầu đám người vừa mới còn lạnh lùng trừng mắt, hiện giờ đi tới trước mặt Hoắc Từ, nói
"Từ ca, chính là hắn."
Trong lời nói tràn đầy phẫn hận.
Hoắc Từ liếc Tần Hiên Vũ một cái
"Hắn là ai?"
"Chính là tên thuê đám du côn muốn một cái cánh tay của anh."
Vừa dứt lời, Triệu Tường Vi nhíu mày
"Này, đừng có ăn nói bừa bãi, Hiên Vũ tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này."
Hoắc Từ nhìn tên Tần Hiên Vũ cả người bị thương kia, lại nhìn về người bên cạnh
"Cậu đánh?"
Người nọ lắc đầu
"Không phải, bọn em vừa mới chuẩn bị tới tìm hắn liền đụng phải, tám phần là giẩ vờ."
Tô Yên tránh ở phía sau Hoắc Từ, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa, lột ra, sau đó ăn vào trong miệng.
Hoắc Từ nghe rõ ràng động tĩnh phía sau lưng mình, tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn đi rồi.
Lướt qua còn tưởng là đang chú ý Tần Hiên Vũ, kỳ thật hoàn toàn đều suy nghĩ đến Tô Yên ở phía sau.
Ân, lại đang ăn kẹo.
Lần trước, đưa cho hắn hai viên kẹo liền chạy trốn.
Hắn nói
"Thôi, để hắn đi."
Dứt lời, hắn lại thêm một câu
"Đều tan đi."
Trong mắt Triệu Tường Vi tràn đầy khinh bỉ.
Hiển nhiên, ở trong lòng cô đã nhận định vết thương trên người Tần Hiên Vũ là Hoắc Từ đánh.
Hoắc Từ chính là không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng.
Đỡ Tần Hiên Vũ trước khi đi, Triệu Tường Vi nói một câu
"Hoắc Từ, tôi xem thường cậu."
Nói xong liền quay đi.
Hoắc Từ mí mắt vừa nhấc, nhìn hai người kia
"Này."
Thanh âm lười nhác.
Triệu Tường Vi trừng hắn.
Hoắc Từ cười lạnh một chút
"Hai người các cậu, quên nói cảm ơn."
Hai tay của hắn đút ở trong túi, bộ dáng vênh mặt cao ngạo.
Trong mắt Triệu Tường Vi, đây chính là đang khiêu khích.
"Cậu!!"
Làm cô tức đến một câu đều nói không nên lời.
Tần Hiên Vũ vẫn luôn đóng vai người câm, lúc này rốt cuộc mở miệng.
"Hoắc Từ, tôi tên Tần Hiên Vũ."
Hắn đứng dậy, hai bên đối diện.
Hồi lâu lúc sau, chỉ nghe Tần Hiên Vũ lại một câu
"Hy vọng cậu có thể nhớ kỹ tên này, bởi vì tôi sẽ làm câu cả đời khó quên."
Hoắc Từ nhìn Tần Hiên Vũ, hắn cảm thấy đầu óc tên này chắc là bị người đánh đến choáng váng rồi.
Vốn dĩ hắn cũng không tính toán chuyện hôm nay, nhưng tên này khẩu khí quá ngông cuồng.
Hoắc Từ đang muốn đi lên phía trước.
'lạch cạch' một tiếng.
Đầu Tô Yên dựa vào lưng hắn.
Nhỏ giọng nói
"Các anh chẳng lẽ không đi học sao? Hiện tại vào giờ này, hẳn là vào lớp rồi đi?"
Càng quan trọng là, khi nào có thể kết thúc đây?
Cô muốn đi rút thăm trúng thưởng a.
Bước chân Hoắc Từ liền dừng lại.
Hồi lâu sau, lệ khí trong mắt hắn tan chút, khuôn mặt hàm chứa ý cười, xoay người nhìn lại Tô Yên.
"Cô giáo quản cũng thật nhiều."